Võ Tôn Đỉnh Cấp
Huyễn Tâm rộng lượng thả bọn Vũ Kiếm đi. Vũ Kiếm khó khăn lắm mới đứng dậy được, không thèm nhìn Lãnh Tử Thâm đang ngất lịm lấy một lần đã quay lưng co giò chạy mất.
Còn Yên Hoài lại chạy tới dìu Lãnh Tử Thâm dậy.
Suốt dọc đường, Yên Hoài không dám nhìn Linh Bối thêm lần nào. Cô ta đã có thể đoán được sau khi trở về Minh Tâm viện, Linh Bối sẽ đối phó với cô ta như thế nào rồi.
Một sư muội có thực lực mạnh hơn cô ta, năng khiếu tốt hơn cô ta, còn được sư tôn bao bọc mà thật sự muốn đối phó với cô ta thì cam đoan có thể trừng trị cô ta thê thảm ở phân viện. Nhất là khi Linh Bối còn quen biết với mấy tên khốn thực lực mạnh, ra tay tàn nhẫn này nữa. Yên Hoài cảm thấy cuộc sống sau này của mình hết sức gian truân. Cô ta thấy hơi hối hận vì đã chống đối Linh Bối.
Cửu Thiên trả lại Bích Thủy Trường Thiên kiếm cho Hàn Liên sư huynh.
Nhận lại kiếm, Hàn Liên sư huynh nhổ ngay một ngụm nước bọt, lau một lượt kĩ càng. Vừa lau, Hàn Liên vừa nói: “Kiếm của huynh không thể để người khác lấy đi mất. Trên dưới khắp Nhất Nguyên viện chỉ có một thanh kiếm này hàm chứa quan niệm võ đạo. Huynh mà đánh mất thì có khi Nhất Thanh sư tôn lột da huynh mất.”
Nhìn cách Hàn Liên làm, Huyễn Tâm cảm thấy hơi mắc ói. Linh Bối thì rất tự giác tránh xa Hàn Liên vài bước.
Cửu Thiên đã dần dần bắt đầu quen với phong cách của Hàn Liên sư huynh, tự nhủ thầm rằng nét riêng biệt của Nhất Nguyên viện là da mặt không dày thì tu vi không đầy.
“Cửu Thiên, bà đây muốn đi mua ít đồ, không theo cùng các cậu nữa. Sau này có ai bắt nạt cậu thì cứ đến Âm Dương viện tìm tôi. Tôi đảm bảo sẽ đánh cho hắn lòi bộ lòng.”
Huyễn Tâm khua nắm đấm, ra sức thể hiện bản chất nữ hán tử.
Cửu Thiên cười bảo: “Âm Dương viện à? Chắc chắn tôi sẽ đến.”
Huyễn Tầm hiểu ra ý tứ trong lời nói của Cửu Thiên, tươi cười: “Nghe nói Nhất Nguyên viện các cậu bao năm qua luôn xếp hạng chót trong số Cửu đại phân viện. Cửu Thiên, cậu định làm một cú chạm đáy bật ngược à?”
Cửu Thiên mỉm cười không đáp, nhưng sự tự tin trong ánh mắt đã cho Huyễn Tầm biết câu trả lời.
Huyễn Tâm gật đầu, nói: “Vậy thì tôi đợi cậu ở Âm Dương viện. Chưa biết chừng đến khi đó, chúng ta còn phải giao đấu nữa đấy. Ha ha.”
Bước lên trước một bước, môi Huyễn Tâm mấp máy, bên tai Cửu Thiên vang lên giọng nói của Huyễn Tâm.
“Cẩn thận với Diêm Từ Vũ của Ân Dương viện.”
Cửu Thiên lấy làm khó hiểu, nhìn Huyễn Tầm.
Nhưng Huyễn Tâm không nói gì thêm nữa. Cô ta khẽ cười quay lưng đi, hất đuôi tóc, sải bước rời khỏi đó.
Hàn Liên nhìn theo bóng lưng của Huyễn Tầm, lắc đầu thở dài: “Mỹ nhân đẹp xiết bao, ngặt nỗi tình tình quá nóng nảy, ra tay quá tàn nhẫn. Bằng không, vẫn có thể lọt vào mắt ta này.”
Linh Bối cũng không nhịn được nhìn Hàn Liên với vẻ khinh bỉ rồi nói: “Chủ yếu là anh đánh không lại cô ấy chứ gì?”
Hàn Liên cười khà khà, đáp: “Điều này không cần nói rõ ra mà. Người đẹp như thế, thôi thì để dành cho Cửu Thiên sư đệ hưởng thụ vậy. Đúng không hả Cửu Thiên sư đệ?”
Cửu Thiên bối rối lên tiếng: “Đệ với cô ấy chỉ là bằng hữu thôi.”
Ánh mắt của Linh Bối hơi biến đổi: “Hai người đã quen biết từ trước rồi à?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...