Sư huynh Hàn Liên cười nhìn Đại Sư Huynh nói: “Như vậy, Đại Sư Huynh huynh một mình ở trong viện?”
Khuôn mặt Đại Sư Huynh cũng bắt đầu vặn vẹo, giây lát, thở dài một tiếng nói: “Từ tiết kiệm lên xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ về tằn tiện lại khó. Đã ăn quen thức ăn Tiểu Hắc làm, để lại bảo ta gặm củ cải xanh sao? Thôi, thôi. Đi với mấy người một chuyến vậy. Nhất Nguyên Viện chúng ta, cũng nên lấy một xếp hạng tốt một chút.
Sở Trực cười nói: “Ngay cả Đại Sư Huynh cũng tham gia. Lần này xếp hạng ổn rồi, nếu vậy phải chuẩn bị rồi. Vậy thì ngày mai chúng ta đến Giám Bảo Sơn một chuyến đi, cũng dễ mua chút binh khí.”
Sở Chính bên cạnh gật đầu, binh khí của hai người bọn họ cũng đã hỏng, chỉ bằng những bình thường kiếm trong nội viện Nhất Nguyên này, đối phó võ giả bình thường thì được, nhưng muốn đánh bài danh chiến học viện, vẫn phải mua tốt hơn.
Đại Sư Huynh khua tay nói: “Tùy mấy người, mấy người cũng không cần mua cho ta. Một thân thịt béo của ta như thần binh.”
Vỗ vỗ cái bụng mình, Đại Sư Huynh chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.
Hắn ta một ngày ít nhất có hơn mười tiếng đồng hồ là ngủ, ngay cả Cửu Thiên cũng không hiểu một thân tu vi của Đại Sư Huynh là luyện thế nào.
Lúc này Hàn Liên Sở Trực cũng xoay người về phòng mình lấy đồ. Bọn họ ít nhiều còn có chút tích góp gia tộc cho vẫn chưa động đến, lần này đến Giám Bảo Sơn, đương nhiên cũng phải mang theo.
Nhất Thanh sư tôn gọi Cửu Thiên lại nói: “Cửu Thiên, ngươi đi theo ta.”
Cửu Thiên đi theo Nhất Thanh sư tôn ra ngoài, Đạo Quang sư tôn cũng bước nhanh đuổi theo.
Ba người đi thẳng ra khỏi Nhất Nguyên Viện, đi vào trong rừng.
Gió núi đập vào mặt, cây cối đong đưa qua lại, những ánh nắng xuyên qua khe hở giữa lá cây chiếu lên mặt Cửu Thiên.
Theo một con đường nhỏ uốn lượn đi về trước, cho đến khi sắp không nhìn thấy Nhất Nguyên Viện nữa, thì Nhất Thanh sư tôn mới dừng bước.
Trước mặt, là một cây đại thụ che trời, khoảng chừng cao hơn trăm trượng. Thân cây cực lớn, ước chừng cũng phải mấy người ôm. Rễ cây trải rộng bốn phía, lá cây tươi tốt giống như những đám mây màu xanh, che khuất bầu trời.
Dưới gốc cây, có một phần mộ chôn quần áo và di vật. Bên cạnh cắm hai cây binh khí hỏng, một đao, một kiếm, thời gian vô tình đã làm chúng mục đi.
Nhất Thanh sư tôn đi lên trước, khom mình hành vễ với mộ chôn quần áo và di vật, sau đó nói với Cửu Thiên: “Cửu Thiên, trò cầm hai binh khí này đi.”
Cửu Thiên mặc dù không biết tại sao, nhưng vẫn dựa theo lời Nhất Thanh sư tôn mà làm, chậm rãi bước lên, hai tay nắm lấy binh khí.
Sau một khắc, Cửu Thiên cảm thấy canh khí trong cơ thể mình rõ ràng tự chuyển động không chịu khống chế.
“Thả thần hồn chi lực của trò ra.”
Nhất Thanh sư tôn nói tiếp.
Cửu Thiên chậm rãi chuyển hóa canh khí thành thần hồn chi lực, sau đó thả ra qua hai lòng bàn tay. Thần hồ chi lực tiếp xúc với một đao một kiếm kia, lập tức, hai binh khí này cũng phát ra tiếng ngâm khẽ.
Cửu Thiên cảm thấy đầu của mình cũng bắt đầu hơi có chút choáng, tiếng ngẫm khẽ này càng giống như là sức mạnh công kích linh hồn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...