Võ Tôn Đỉnh Cấp
Mở hai mắt ra, hơi sử dụng lực lượng này, Cửu Thiên bèn cảm nhận được lực lượng thiên địa ở xung quanh phun trào điên cuồng. Đan điền trong cơ thể và trong đầu cùng lúc sáng lên.
Một ngũ hành trận, một âm dương trận, ánh sáng bắn tứ phía.
Cửu Thiên sững người, hắn hoàn toàn không biết chuyện gì, nhưng điều có thể chắc chắn là lực lượng của hắn trở nên mạnh hơn ban đầu rất nhiều.
Hắn bây giờ rốt cuộc là Nội canh ngũ trọng, hay là lục trọng?
Cửu Thiên cũng không rõ nữa.
Canh kình như cầu vồng, có gió nổi lên, chiến đấu bắt đầu.
Kiếm quang ẩn hiện, Sở Trực sư huynh ngược lại không khách sáo, vừa lên thì trực tiếp tranh ra tay trước, một thanh trường kiếm biến thành cực lớn.
Đào Lễ tay cầm loan đao ánh tim, không hề sợ hãi.
Nhìn ngàn vạn kiếm mang, canh kình của Cửu Thiên bao trùm cơ thể.
“Tử Hoa hộ thể!”
Quát khẽ một tiếng, từ trên Tử Quang loan đao trong tay Đào Lễ giải phóng mấy đạo ánh sáng màu tím chui vào trong canh kình của hắn ta.
Đột nhiên, canh kình của Đào Lễ hóa thành màu xanh tím, trường kiếm của Sở Trực công kích vào người của Đào Lễ, chỉ nghe thấy âm thanh kim thạch va chạm.
Keng keng keng.
Kiếm của Sở Trực đột nhiên dừng ở trước ngực của Đào Lễ.
Kiếm có hơi cong, Sở Trực hơi nhíu mày, kiếm của hắn ta vậy mà sau khi đâm một tấc vào canh kình của Đào Lễ thì không thể tiến thêm được nữa.
Đào Lễ hừ lạnh một tiếng, nói: “Trò vặt rảnh, tiếp một chiêu của ta.”
Tử Quang loan đao đột nhiên vung ra, chỉ nghe thấy một tiếng thú rít gầm.
Giọng nói ở trong không khí mang theo sóng âm, khuếch tán ra.
Cả người Sở Trực hơi ngây ra, liên tiếp lùi lại mấy bước.
“Võ kỹ sóng âm!”
Đại sư huynh ở bên cạnh kinh ngạc nói.
Cửu Thiên hơi nhíu mày. Võ kỹ sóng âm là võ kỹ của Lãnh Môn, tu luyện phức tạp rắc rối không nói, còn rất tiêu hao canh kình.
Có điều Đào Lễ này rõ ràng không phải là dựa vào canh kình của mình giải phóng ra võ kỹ sóng âm, chắc là do Tử Quang loan đao trong tay hắn ta.
Nhân lúc sững người này của Sở Trực, Đào Lễ đột nhiên lao tới.
Cước Đạp Thất Tinh, như mộng như ảo, thân pháp như chớp.
Loan đao mang theo những khoảng sáng màu tím, giống như hà quang ngập trời ép Sở Trực lùi lại.
Lang Kiếm đã cười, khóe miệng cong lên hiện ra vẻ đắc ý.
Học viên có thứ hạng thấp thực lực quả nhiên không được, không biết tại sao Mộng Vân sư tôn vào lúc trước khi hắn ta dẫn người tới, còn đặc biệt nhắc nhở hắn ta cẩn thận. Hoàn toàn không cần thiết phải vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...