Cửu Thiên vẫn có chút không hiểu, đại sư huynh Vô Song lúc này chuyển một chiếc ghế to ngồi xuống, cười rồi nhìn Cửu Thiên, nói: “Cửu Thiên, đệ là năm nay mới tới Nhất Nguyên Viện. Không biết tình hình. Cuộc chiến thứ hạng học viện đệ biết nhỉ.”
Cửu Thiên nói: “Cái này đệ biết. Lẽ nào cuộc chiến thứ hạng học viện là bắt đầu từ hôm nay sao?”
Đại sư huynh sờ bụng nói: “Cái này thì không phải. Cuộc chiến thứ hạng học viện còn hai tháng nữa mới bắt đầu. Hôm nay chỉ là những người muốn tham gia cuộc chiến thứ hạng học viện kia tới tìm chúng ta luyện tay mà thôi.”
Cửu Thiên nói: “Luyện tay, sao lại nói vậy?”
Đại sư huynh nói: “Quy tắc của cuộc chiến thứ hạng học viện là chỉ có thể học viện thứ hạng thấp khiêu chiến học viện thứ hạng cao. Mỗi một học viện cửa ra 5 người nghênh chiến, 3 trận thắng hai. Mà thứ hạng của Nhất Nguyên Viện chúng ta xếp cuối, vốn chỉ có chúng ta đi khiêu chiến người ta chứ không có chuyện người ta đi khiêu chiến chúng ta. Nhưng người của các học viện khác, hoặc vì diễu võ giương oai, hoặc để khiêu chiến làm nóng người, đều sẽ tới Nhất Nguyên Viện luyện tay. Bọn họ sẽ không tới lúc cuộc chiến thứ hạng học viện diễn ra, đều là tới trước, đánh xong thì đi. Thắng là đương nhiên, thua cũng không tụt thứ hạng của học viện.”
Cửu Thiên cười nói: “Vậy nên Nhất Nguyên Viện chúng ta trở thành đá luyện tay của bọn họ sao?”
Đại sư huynh nói: “Tuy lời nói có hơi khó nghe, nhưng quả thật là như vậy. Ồ, đệ nhìn, bọn họ tới rồi.”
Nói xong, mấy bóng người từ từ từ trên không bay tới, tất cả mọi người của Nhất Nguyên Viện nheo mắt nhìn.
Bóng người theo gió đáp xuống, ba thiếu nữ, ba nam tử, tổng cộng sáu người.
Một nam tử gương mặt thanh tú cầm đầu, trông khoảng ba mươi tuổi, dáng người cao ráo, ở eo dắt một thanh trường kiếm, tay trái đeo một chiếc nhẫn bạc.
Nam nữ đi theo đằng sau nam tử, đều mặc quần áo đắt tiền, dung mạo đẹp. Cửu Thiên bỗng nhìn thấy trong đó có người quen, nữ tử đứng ở cuối cùng kia, không phải là Tĩnh Như rất lâu không gặp sao? Cửu Thiên hơi nhíu mày.
“Đây chính là Nhất Nguyên Viện à, nhìn trông thật không khác biệt với cái chuồng lợn.”
Nữ tử đứng ở bên cạnh Tĩnh Như nhíu mày lên tiếng. Che mũi, giống như hít thở một hơi không khí của Nhất Nguyên Viện thì đủ khiến cô ta ngất xỉu tại chỗ.
Lời của cô ta, lập tức khiến sắc mặt của đám người Hàn Liên đen xì. Nhất Nguyên Viện so với các viện khác quả thật nhỏ hơn một chút, nhưng chưa tới lượt đám người này sỉ nhục. Nhất thời, Hàn Liên, Sở Chính, Sở Trực đều mang ánh mắt lạnh lẽo.
Ngay cả đại sư huynh luôn cười ha ha, lúc này cũng thu liễm nụ cười.
Nam tử cầm đầu khoát tay kêu nữ tử đừng nói linh tinh, ngẩng đầu bèn ôm quyền nói với Nhất Thanh sư tôn, Đạo Quang sư tôn: “Nhất Thanh, Đạo Quang, lâu rồi không gặp.”
Nhất Thanh sư tôn, Đạo Quang sư tôn dường như không có thiện cảm gì với nam tử này. Thấy hắn ta chào hỏi với bọn họ, hai người cũng không có đứng dậy.
Nhất Thanh sư tôn lạnh nhạt nói: “Lang Kiếm, đừng nói những lời khách sáo này. Đây là đệ tử của Phiêu Miểu Viện của các người à, nhìn trông ai cũng nhỏ nhắn, không ra làm sao.”
Lời của Nhất Thanh sư tôn lập tức khiến đám người Hàn Liên cười phá lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...