Võ Tôn Đỉnh Cấp

Hàn Liên nói: “Đã như vậy, hay là Đại sư huynh khai triển cho đệ xem chút đi. Rốt cuộc Nhất Nguyên Đạo Quyết có công dụng gì?”

Đại sư huynh cười nói: “Hiện tại ta không dùng được. Nhất Nguyên Đạo Quyết đều tập vào cái thân mỡ này. Trừ phi đệ ra tay với mỡ của ta, nếu không sẽ không có tác dụng.”

Hàn Liên cười nói: “Đại sư huynh, huynh đừng có bốc phét với đệ, thật hay không đấy, Nhất Nguyên Đạo Quyết còn có thể luyện được trên mỡ.”

Nói xong, Hàn Liên vỗ mạnh vào bụng mỡ của đại sư huynh, sau đó với một tia sáng vàng lóe lên, Hàn Liên trực tiếp bay ra ngoài.

“Ầm” một tiếng, Hàn Liên bị đập xuống đất tạo thành một cái hố sâu, tiếng khóc lóc thảm thiết không ngừng vang lên bên tai.

Đại sư huynh lắc đầu nói: “Hàn Liên sư đệ, ta đã nói đừng làm cái gì với bé mỡ của ta, đệ cứ không nghe, tính hiếu kỳ của đệ sớm muộn sẽ gây ra chuyện thôi.”

Hàn Liên từ trong hố từ từ giơ ngón giữa ra, đây là động tác “chào hỏi” thường được bọn côn đồ đường phố sử dụng.


Đại sư huynh làm bộ như không nhìn thấy, nói tiếp: “Các đệ còn muốn hỏi cái gì nữa? Nếu không có thì ta sẽ đưa công pháp cấp một cho các đệ.”

Nói rồi, Đại sư huynh từ sau mông lấy ra một tờ giấy, trên đó có một chữ lớn.

Chỉ có một chữ này, không có cái gì khác.

Đại sư huynh nói: “Nhìn cho kỹ, từ từ xem. Chừng nào nhìn ra được bí ẩn trong đó thì các đệ sẽ biết.”

Cửu Thiên nhận lấy tờ giấy, nhìn một chữ bình thường không có gì đặc biệt, nhíu mày.

Sở Chính hỏi: “Đại sư huynh, Nhất Nguyên Đạo Quyết rốt cuộc là tu luyện cái gì vậy? Chỉ một chữ này thì có thể luyện được cái gì?”


Đại sư huynh vuốt vuốt đầu nói: “Đệ có thể luyện ra được cái gì là do bản thân đệ. Thôi, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành. Có gì không hiểu thì lại tới hỏi ta. Ta về trước ngủ một giấc. Sở Chính ngày mai nhớ giúp ta mở rộng phòng.”

Đại sư huynh từ từ đứng dậy đi ra ngoài. Khi ra đến cửa còn vỗ vỗ đầu của Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc hoàn toàn không phản kháng chút nào, để mặc cho đại sư huynh nhẹ nhàng vuốt ve nó.

Hàn Liên rốt cục từ trong hố đứng dậy, bước nhanh trở về: “Sao rồi, sao đại sư huynh đi rồi, công pháp thì sao?”

Cửu Thiên đưa một chữ đó cho Hàn Liên và nói: “Đây là công pháp. Hàn Liên sư huynh thấy thế nào.”

Hàn Liên lật xuôi lật ngược một chữ đó một hồi lâu, cuối cùng ném tờ giấy nói: “Bố tiên sư. Đại sư huynh trêu đùa chúng ta à. Chắc chắn là còn tức giận chuyện lần trước chúng ta trộm quần của hắn đổi thành lưới đánh cá. Ta đi nói chuyện với huynh ấy. Không được thì ta đền cho huynh ấy một bộ quần áo.”

Sở Chính cầm lấy tờ giấy, đồng thời cản Hàn Liên nói: “Đại sư huynh sẽ không lấy những chuyện này ra làm trò đùa. E là một chữ này có điều thần bí nào đó. Huynh nhìn tờ giấy này, không phải vật tầm thường, nét chữ trên đó cũng không giống như được viết bằng mực thông thường.”

Cửu Thiên vội vàng chạy tới xem. Quả nhiên đúng như Sở Chính su huynh đã nói. Giấy rất có vấn đề, mặc dù xúc cảm không có gì kỳ lạ, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy có một chút ánh sáng ẩn trong đó. Chữ ở giữa thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng một khi bạn nhìn chằm chằm vào nó, sẽ phát hiện ý thức của bản thân chìm xuống từng chút một.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui