Võ Tôn Đỉnh Cấp

Cửu Thiên đứng dậy đi theo Nhất Thanh sư tôn rời đi.

Hàn Liên sững người nhìn cái bàn, cho tới bây giờ vẫn chưa kịp phản ứng.

Hai người Sở Chính Sở Trực đứng dậy từ trong ngực lấy ra một cây dược liệu nhét cho Tiểu Hắc: “Ha ha, Tiểu Hắc, sau này chúng ta là người một nhà rồi. Đa tạ bữa tối mà ngươi nấu, quả chu này coi như là quà gặp mặt của chúng ta.”

Tiểu Hắc mở đôi mắt đo long lanh nhìn một quả chu màu đỏ rực, nó cảm nhận được đây là đồ tốt theo bản năng, vội vàng hai vuốt ôm chặt.

Hai người rời đi, Hàn Liên lúc này mới hoàn hồn, lớn tiếng nói: “Đám khốn kiếp các người aaaaaaaaaaaaa!!”

Sau khi hét xong, Hàn Liên bỗng nhớ tới chuyện gì đó, túm lấy Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc tưởng Hàn Liên là muốn cướp quả chu của mình, nhe răng nhe vuốt với Hàn Liên, trong miệng đã có hỏa tinh xuất hiện.

Hàn Liên vội buông tay nói: “Đừng manh động, tuyệt đối đừng manh động. Tiểu Hắc, Tiểu Hắc yêu quý của ta. Ngươi nhìn, ngươi ăn thịt của ta, ta cũng không nói gì. Hay là ngươi nấu thêm ít đồ ăn cho ta được không? Ta tìm nguyên liệu cho ngươi, như thế nào? Ngươi xem, ta cũng có dược liệu, ngươi nấu cơm cho ta, ta cho ngươi nó.”


Hàn Liên lấy ra một cây dược liệu khô, nhìn trông giống như nhân sâm già trong núi.

Tiểu Hắc ngửi một chút, nó có thể ngửi ra cây dược liệu này quả thật không tệ, khựng lại một chút, Tiểu Hắc khẽ gật đầu.

Hàn Liên đã cười, trực tiếp giao nhân sâm cho Tiểu Hắc.

Sau đó Hàn Liên rảo bước đi về phía căn nhà gỗ đã sập, vừa đi vừa nói: “Phòng bếp chắc chắn còn có nguyên liệu. Đi đi, chúng ta bây giờ đi kiếm. Ha ha, cho các ngươi cướp nhanh này, ta sẽ ăn một mình.”



Ở một bên khác, Cửu Thiên lại được Nhất Thanh sư tôn dẫn vào một căn nhà gỗ nhìn trông to hơn một chút.

Đẩy cửa phòng ra, mùi gỗ đàn hương xộc vào mũi. Ngẩng đầu nhìn, một bức tranh sơn thủy to treo kín nửa bức tường.


Trong bức tranh có 8 chữ lớn “Nhất Nguyên bắt đầu, vạn tượng đổi mới.”

Nhất Thanh sư tôn từ bên cạnh lấy ra ba nén hương, giao cho Cửu Thiên, nói: “Nào, cúi người ba lần trước bức tranh. Từ nay về sau, ngươi chính là đệ tử chính thức của Nhất Nguyên Viện rồi.”

Cửu Thiên nghe vậy thì nhận lấy hương, hít sâu một hơi, cúi sâu người ba lần trước bức tranh.

Ngay lập tức, hương trong tay của hắn cháy hết, tàn hương rơi trên tay của Cửu Thiên, dọa hắn giật mình.

Nhất Thanh sư tôn nói: “Không cần hoảng hốt, đây là biểu hiện công nhận. Đừng cho rằng những gì ngươi làm vừa rồi là vô dụng, ngươi nhìn thử tay của ngươi.”

Cửu Thiên vội vàng nhìn mu bàn tay của mình.

Chỉ thấy đôi tay vừa rồi bị tàn hương làm bỏng từ từ xuất hiện một chữ Nguyên.

Nhất Thanh sư tôn nói: “Có cái này, ngươi mới có thể học Nhất Nguyên Đạo Quyết. Được rồi, qua đây. Ta nói cho ngươi chuyện tu hành ở Nhất Nguyên Viện về sau.”

Nhất Thanh sư tôn khẽ phất tay, hai cái chế bay tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui