Hàn Liên cũng lớn họng gào lên.
“Sao đệ không biết có quy tắc này thế nhỉ?”
Cửu Thiên khẽ cười, hắn rút hai thanh binh khí trong đai lưng ra.
Một thanh Quỷ Đầu Đao hạng nặng, một thanh kiếm Du Long Thủy Trúc.
Hai thanh binh khí này đều là bảo bối trân quý của Vũ Kiếm.
Tuy Vũ Kiếm không sử dụng mấy loại binh khí này, nhưng trà trộn vào Âm Dương viện bấy lâu nay nên hắn cũng trữ được không ít “hàng” trong tay.
Quy tắc của Âm Dương viện là người thua phải trả giá đắt.
Vũ Kiếm với tư cách là một trong những cao thủ hiếm có trong Âm Dương viện, đương nhiên hắn ta khiến không ít học viên nơi này trả giá vô cùng thảm.
Cho nên, gia sản của hắn ta cực kì phong phú, mà hiện tại, tất cả gia sản của hắn ta đều dâng hết cho Cửu Thiên rồi.
Cửu Thiên vẫn còn bảy, tám món binh khí không tồi vắt ở thắt lưng.
Tuy không tính là thần binh, nhưng chắc chắn không thể tìm thấy một món nào tốt bằng trên thị trường binh
khí.
Hai vị sư huynh, đây, hai thanh binh khí này thuộc về hai người.
Cửu Thiên hào phóng tặng đi.
Sở Chính và Sở Trực mỗi người nhận lấy một thanh, binh khí bách luyện vừa nãy còn cầm chắc trong tay, giờ đã quăng thẳng xuống đất.
Nước miếng chảy dài cả ra.
“Cửu Thiên sư đệ, quý giá quá rồi, ha ha, quá là quý giá.
Sư huynh miễn cưỡng nhận nó vậy.
Sở Trực vừa phun nước bọt vừa tỉ mỉ cẩn thận lau chùi kiếm, động tác giống y hệt Hàn Liên.
Cuối cùng Cửu Thiên cũng biết Hàn Liên học cái động tác đó từ ai rồi.
Sở Chính sư huynh thì đỡ hơn chút, hắn ve vuốt Quỷ Đầu Đao, cười cười.
“Trọng lượng vừa phải, xúc cảm cũng rất tốt.
Huynh thích.
Cửu Thiên sư đệ, sư huynh thiếu đệ một ân tình hạ.
Hàn Liên sư huynh lắc lắc đầu: “Nhị sư huynh, tam sư huynh, nhìn lại dáng vẻ tệ hại của hai người đi kìa.
Hàn Liên còn chưa dứt lời, Sở Chính đã rút đao chém một đường xuống khoảng đất trước mặt Hàn Liên, vết chém sâu hoắm, dọa Hàn Liên nổi hết cả da gà da ốc.
“Đạo tốt, đao tốt”
Sở Chính cười nói.
Hàn Liên rất thức thời mà ngậm chặt miệng lại.
Hắn sẽ không nói cho Sở Chính với Sở Trực biết thật ra trên người hắn cũng không thiếu chiến lợi phẩm tốt đâu!
Ngay lúc hai vị sư huynh Sở Chính, Sở Trực đang vô cùng vui vẻ, bỗng nhiên phía chân trời xa xa truyền đến một tiếng sấm vang trời.
Bốn người đồng loạt quay đầu nhìn về hướng đó, chỉ thấy mây trên khoảng trời cách đó không xa chia thành ba màu, một tia sét to bằng cánh tay lại ầm xuống.
Ầm!
Nửa đỉnh núi nổ tung, đá to đá nhỏ văng tung tóe, mặt đất dưới chân cũng bắt đầu rung chuyển.
Hàn Liên nghẹn họng, như chết trận mà nhìn về phương xa, hắn lên tiếng: “Tổ sư cha ông bà nhà nó, chuyện quái gì đây, tên nào đánh lên Học viện Võ Đạo à?”
Mũi Cửu Thiên khẽ khịt lại một cái, hắn ngửi thấy một mùi hương đan dược vô cùng nồng đậm.
“Là đan dược.
Có người vừa chế luyện linh đan thành công.
Đan lỗi tam sắc, phẩm cấp không thấp.”
Hàn Liên kinh ngạc nói: “Linh đan á? Uầy, hóa ra trong học viện Võ Đạo lại có luyện khí sĩ mạnh vậy.
Hay là chúng ta đi xem thử đi, ta chưa từng chứng kiến linh đan ra lò bao giờ đâu.
Trông cũng không xa lắm.”
Bốn người họ liếc nhìn nhau, khẽ cười, sau đó triển khai thân pháp lao thẳng về phía ngọn núi cách đó không xa.
Cùng lúc đó, các vị sư tôn từ Cửu đại phân viện cũng đã bay lên không trung.
Âm Dương viện, Tinh Uyên sự tôn liếc nhìn đỉnh núi nổ tung ở phía xa, khẽ cười: “Xem ra đạn pháp của Trúc lão quỷ lại tăng lên rồi.”
Hoành Sơn viện, Thân Đồ sư tôn cười ha hả, sau đó bay ra ngoài: “Ha ha, linh đan, ta tới đây.
Phiêu Miểu viện, Mộng Vân sư tôn khẽ cười một tiếng rồi bay trở về.
Nhất Nguyên viện, Nhất Thanh sư tôn hơi ngẩng đầu lên, sau đó thu tầm mắt lại, ông nhìn Đạo Quang sư tôn rồi hỏi: “Ông cầm mấy quyển võ kỹ Địa cấp theo làm gì?” Đạo Quang sư tôn liếc sang: “Nợ ân tình người ta chứ sao nữa, cầm theo trả lại cho một thằng nhóc.
Ông không cần để ý đâu.”
Nhất Thanh sư tôn bất lực lắc đầu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...