Triệu Thế lùi lại mấy bước, hắn ta không thể tưởng tượng được với cơ thể rèn luyện của mình, vậy mà bị người ta một cước đá bị thương.
Cúi đầu nhìn vết thương của mình, ánh mắt của Triệu Thế hơi thay đổi, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
Hàn Liên lại đứng tại chỗ thở dốc, đáng chết, một cước như vậy thế mà chỉ khiến đối phương bị thương nhẹ.
Võ giả của Hoành Sơn viện thật là một đám cơ bắp.
“Ngươi vậy mà có thể làm ta bị thương, ngược lại là ta xem thường ngươi rồi.
Nói tên của ngươi đi.
Ta không đánh kẻ vô danh”
Triệu Thế trịnh trọng nói.
Hàn Liên trực tiếp mở miệng mắng: “Giả vẻ cái mẹ gì, đã đánh ông đây lâu như vậy rồi, còn không đánh kẻ vô danh.
Nhớ kỹ, ông đây là Hàn Liên của Nhất Nguyên viện.”
Hàn Liên chửi không hề khách sáo, khiến gương mặt của Triệu Thế trở nên vặn vẹo.
Những học viên khác đều nhìn ngây ra, với thực lực Nội Canh Cảnh có thể làm Triệu Thế Ngoại Thương Cảnh bị thương.
Thực lực này không yếu!
“Hàn Liên đúng chứ, ta nhất định lôi lưỡi của ngươi ra, đồ khốn đáng chết.”
Nói xong, cả người Triệu Thế phóng ra canh kình, một tầng canh kình màu trắng giống như áo giáp của võ giả khoác trên người Triệu Thế.
Quần áo ngưng thực, khiến cả người Triệu Thế nhìn trông rất bá khí.
Giơ nắm đấm, Triệu Thế bỗng cách không đấm một quyền về phía Hàn Liên.
“Hổ Bôn Kình!”
Trong không khí dao động một trận, cách 10 trượng, khí kình của Triệu Thế vẫn đang đánh vào người của Hàn Liên.
Rên lên một tiếng, Hàn Liên bay ngược lại hai trượng.
Triệu Thế giẫm nhẹ xuống, bàn chân giẫm ra một cái hố sâu rất lớn trên mặt đất, sau đó tung ra một quyền.
“Hổ Ngự Sơn Lâm!”
Canh kình toàn thân bỗng giải phóng ra, một con hổ trắng rõ ràng xông ra, mang theo tiếng rầm rú vang vọng trong rừng lập tức va đập vào người của Hàn Liên.
Hàn Liên nghiến răng kiên trì, quyết không ngã xuống.
Hổ khẩu ở bàn tay nứt ra, quần áo đập phần phật.
Đột nhiên, hổ trắng canh kình cũng nổ tung.
Âm một tiếng rất lớn, Hàn Liên theo âm thanh mà ngã xuống.
Mí mắt của Cửu Thiên giật mạnh.
Vội vàng lao ra, đỡ lấy Hàn Liên, đồng thời từ trong thắt lưng lấy ra một viên Minh Thanh Đan, trực tiếp cho Hàn Liên nuốt xuống, dù sao là đan dược tứ phẩm, vẫn có một chút hiệu quả trị thương.
Người xung quanh đều sững người, ánh mắt của bọn họ không dừng trên người Hàn Liên, mà dừng trên người của Triệu Thế.
Một chút máu từ trên trán của Triệu Thế nhỏ xuống.
Bích Thủy Trường Thiên Kiếm đằng sau hắn ta mang theo tiếng ư ư, cắm vào trong tảng đá.
Thiếu một chút nữa thì hắn ta đã bị Bích Thủy Trường Thiên Kiếm một kiếm xuyên đầu.
Xoay đầu nhìn thanh kiếm sau người, trán của Triệu Thế cũng có một giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống.
Khoảnh khắc hổ trắng nổ tung, Hàn Liên ném kiếm ra ngoài.
Không ai nhìn thấy quỹ tích của kiếm, chỉ nhìn thấy vết kiếm trên trán Triệu Thế.
“Thằng oắt này...!
Triệu Thế không nói ra được câu đe dọa nào, đây rõ ràng là đối phương lương tay.
Nếu đây là cuộc chiến sinh tử thì hắn ta đã chết rồi.
Học viên ở bên cạnh đều nuốt một ngụm nước bọt, kẻ tên là Hàn Liên này, thật sự có bản lĩnh.
Sắc mặt của Triệu Thế lúc đỏ lúc trắng, đối phó một thằng oắt Nội Canh Cảnh cũng suýt nữa chơi chết mình, hắn ta cảm thấy rất mất mặt, xoay người kéo Triệu Mẫn chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc này, đằng sau có âm thanh vang lên.
“Đánh người thì muốn đi vậy sao?"
Quay đầu, Triệu Thế nhìn thấy gương mặt phẫn nộ của Cửu Thiên, đồng thời Triệu Thế cũng cảm nhận được một cỗ khí thế sắc bén như thần binh.
“Vậy cậu muốn như nào?”
Triệu Thế lạnh giọng nói.
Cửu Thiên rút trọng kiếm ở sau người ra, vẻ mặt giận dữ nói từng chữ: “Ngươi dám đánh sư huynh của ta thì là tìm chết.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...