Bên trên, Cửu Thiên cũng đã thắng một đối thủ mới.
Thủy Nguyên bị khiêng xuống, bây giờ chỉ còn vỏn vẹn mười mấy người còn có thể trụ vững ở trên đảo.
Đã đi đến bước này, không có ai hi vọng bị loại.
Mặc dù bọn họ đã đạt được tiêu chuẩn tự động được chọn học viện nào.
Nhưng nếu như có thể lấy được hạng nhất của sinh viên mới, có lẽ sau khi vào trường cũng sẽ được sư tôn xem trọng hơn một chút, nói không chừng còn có thể được chỉ dẫn nhiều hơn.
Mười mấy người còn lại, bởi vì là tự mình lựa chọn đối thủ, nên mọi người đều rất thận trọng.
Đều muốn chọn một người mà mình có thể thắng được.
Ít nhất là một người trông không khó đối phó.
Cuối cùng, có người đi về phía Cửu Thiên, nhảy một cái, trực tiếp rơi xuống trước mặt Cửu Thiên.
Chắp tay, người đến nói: “Tại hạ Thiết Ngưu, mong chỉ giáo.”
Trước mặt là một người đàn ông đứng rất vững vàng, cao tám thước, lưng hổ eo gấu.
Cả người cơ bắp như đá, cái đầu trọc sáng bóng, tay cầm hai chiếc chùy lớn.
Dáng vẻ như vậy, cùng với vũ khí như vậy, trông vô cùng bá khí.
Cả người phóng ra canh kình, Nội Kình cấp hai, tu vi không tồi.
Cửu Thiên chắp tay đáp lễ, rút thanh trọng kiếm sau lưng ra, ngọn lửa lại bốc lên.
Đánh đến bây giờ, không chỉ so về tu vi, còn so về cả lực khôi phục cơ thể.
Trùng hợp, bởi vì tốc độ hấp thụ lực trời đất của Cửu Thiên vô cùng nhanh, nên năng lực khôi phục cũng thuộc hạng nhất.
Cho dù đánh liên tiếp mấy trận, sức mạnh của Cửu Thiên cũng không tiêu hao quá nhiều.
Bây giờ còn đang ở trong trạng thái đỉnh cao.
Giang Thiếu Vinh kéo Tiểu Hắc đang nhảy nhót về về phía sau, sau đó cùng với một đạo sư khác đồng thời tuyên bố trận đấu bắt đầu.
Lập tức, Thiết Ngưu giống như một con tê giác điên, giơ hai cây chùy xông về phía Cửu Thiên.
Đá phiến dưới chân đều nứt ra, mỗi bước đều có thể giẫm đến mức lõm sâu.
Cửu Thiên liếc nhìn, biết sức mạnh của đối phương sợ là cũng không yếu hơn anh.
Nhưng, Cửu Thiên cũng không có ý định né tránh, giơ thanh trọng kiếm lên, chém một phát.
Bang, một kiếm của Cửu Thiên chém đúng vào hai cây chùy, góc độ vô cùng chính xác.
Xung thế của Thiết Ngưu có lẽ là bị một kiếm của Cửu Thiên chặn lại, mắt cá chân lún sâu vào trong phiến đá, cơ bắp trên người Cửu Thiên quấn lại, ngọn lửa theo thanh trọng kiếm lan ra.
Thiết Ngưu dường như cũng không sợ lửa, hai cây chùy nặng bị đốt đến đỏ lên, nhưng Thiết Ngưu vẫn nắm chặt.
“Man ngưu khai sơn kình!”
Cơ bắp của Thiết Ngưu đột nhiên giãn ra, từng chút từng chút ép thanh trọng kiếm của Cửu Thiên trở về.
Đột nhiên, Thiết Ngưu rút một cây chùy ra, mang theo gió mãnh liệt lăn về phía Cửu Thiên.
Tay trái Cửu Thiên lập tức nắm thành quyền, một quyền đánh ra.
Phá diệt băng sơn quyền!
Bùm, bùm.
Hai tiếng nổ vang lên, nắm đấm của Cửu Thiên đánh trúng bụng Thiết Ngưu.
Mà chùy sắt của Thiết Ngưu mang theo canh kình mạnh mẽ, đánh Cửu Thiên bay ra ba thước.
Rất nhiều người kinh sợ hét lên, chiếc chùy nặng như vậy đập vào người, sợ là sẽ xảy ra án mạng.
Cả người Cửu Thiên hoàn toàn rơi vào trong hố sâu, may là hòn đảo này nổi nên đủ dày, nếu như bị một chùy đánh bay ra ngoài, vậy thì mất mặt chết đi được.
Mục Kiếm Đình nhìn thấy cảnh này, trong lòng thầm nói tốt.
Đập chết hắn ta đi, đập chết cái tên khốn kiếp này đi, vậy thì sau này Cửu Thiên sẽ không đến nữa.
Khuôn mặt Tĩnh Như tràn đầy ý cười, trong mắt tràn đầy sự lạnh lùng, vui sướng.
Kéo sư huynh của cô ta cười nói: “Xem ra không cần em phải ra tay nữa.
Sức mạnh của người này không nhỏ.
Sợ là một chùy này, sẽ khiến hắn ta phải nằm một năm rưỡi.”
Tĩnh Như cười nói: “Xem như hắn ta may mắn.
Nếu như hắn ta thức thời, bây giờ về nhà dưỡng thương, em sẽ không đối phó với hắn ta.”
“Sư huynh” cười, bóp cằm Tĩnh Như, nói: “Em đúng là nhân từ mà.”
Nhưng tiếc là, nụ cười của bọn họ cũng chỉ kéo dàu trong một khoảng thời gian ngắn.
Bùm một tiếng, Thiết Ngưu che bụng ngã xuống đất dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.
Giống như đẩy ngọn núi vào rơi xuống trụ ngọc, khiến mặt đất nứt thành vô số đường vết.
“Chuyện gì vậy, tại sao hắn ta lại ngã trước?”
Rất nhiều người không thể hiểu được, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mà lúc này, Cửu Thiên khẽ phủi bụi bẩn ở trên người mình, chậm rãi đứng dậy, dáng vẻ ung dung, thoải mái.
“Hắn ta lại không có chuyện gì? Không hề bị làm sao.
Trời ơi, hắn ta là người hay là thú hoang!”
Mọi người đều kinh ngạc ồ lên, ánh mắt nhìn Cửu Thiên giống như nhìn yêu ma.
Tĩnh Như, Mục Kiếm Đình kinh ngạc đến mức không khép được miệng.
Trong không trung, ánh mắt Thân Đồ phát sáng, nói: “Thể phách rất tốt.
Công pháp của cậu ta thật sự không luyện đến mức cao thâm như vậy.
Hoặc là trời sinh cơ thể dã thú, hoặc là có pháp môn đặc biệt.
Haha, tôi thích cậu ta, mấy người tốt nhất đừng giành với tôi, ai giành tôi sẽ nổi giận với người đó.”
Nhưng sư tôn khác không hề quan tâm đến lời nói của Thân Đồ, đều cười dịu dàng nhìn Cửu Thiên.
Lúc này, những người đang tham gia thi đấu khác, nghe thấy động tĩnh, cũng đều quay đầu lại nhìn Cửu Thiên.
Lúc nhìn thấy Thiết Ngưu bị đạo sư đưa đi, còn đảo nhỏ toàn là hố sâu, khuôn mặt ai cũng lộ ra biểu cảm nghiêm trọng.
Tiền Nghệ một kiếm đánh bay cô gái phía đối diện, sau đó nhìn Cửu Thiên, lẩm bẩm nói: “Mạnh như vậy sao, xem ra sau này phải tránh hắn ta xa một chút.”
Đúng nói, Cửu Thiên lại quay đầu nhìn hắn ta.
Cửu Thiên hơi cau mày, người này nhìn có chút quen mắt, ồ, đây không phải là một trong hai huynh đệ lấy Cửu Minh ra làm trò cười sao?
Khẽ cười, Cửu Thiên quyết định, trận tiếp theo không đợi người khác đến khiêu chiến với anh, anh sẽ đi khiêu chiến với người khác.
Mí mắt Tiền Nghệ giật giật, nhìn Cửu Thiên sắp nhảy đến.
Bên dưới, Tiền Lưu đã bị chấn động đến mức không nói được gì.
Lúc này, hắn ta cũng không còn sự tự tin là mình có thể thắng cược.\b\b\b\b\b\b\b\b.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...