Vô Tội Và Tà Ác


Hà Lạc Lạc cuối cùng vẫn là bí mật bay đến Thượng Hải, cậu đứng tại một khán đài đứng, mặc dù chỉ là một khán đài đứng, cậu vẫn có thể nghe được những tiếng hét kinh hoàng.

Vô số người hâm mộ đang cổ vũ cho Nhậm Hào, còn cậu thì lặng lẽ đứng từ xa nhìn.
Bọn họ trong quá khứ đã từng rất thân thiết, những mãi cho đến khi chia tay, Hà Lạc Lạc mới có thể có cơ hội, đứng từ xa xa nhìn anh dưới góc độ của người ngoài cuộc, chỉ trong một khắc mọi thứ xung quanh cậu đột nhiên trở nên rất hư ảo, ý thức của cậu đột nhiên trở nên mơ hồ, cậu sững sờ khi nhìn thấy mọi người xuất hiện, anh ngồi tại sân khấu, ngẩng đầu, lại nhìn thoáng qua.

Cậu chăm chú nhìn thân ảnh mặc chiếc áo đồng phục bóng chày màu xanh trên sân khấu, Nhậm Hào đeo chiếc băng đô trên đầu, tràn đầy tự tin mà biểu diễn.
Nghĩ như vậy, dường như ngay tại cái nhìn đầu tiên đã quyết định câu chuyện ở phía sau rồi.
Bài hát cuối cùng của buổi hoà nhạc là "Sân Thượng", thực ra việc để bài hát này làm bài hát diễn áp trục thực sự không phù hợp, cho dù có tính kết thúc sân khấu một các bất ngờ đi chăng nữa, cũng có những bài hát trữ tình khác phù hợp hơn.
"Sân thượng lưu luyến đêm mùa hạ, anh mê muội bởi đôi mắt của em
Sau khi phân khai anh lại nhớ đến, hoá ra anh đã từng nhìn thấy dải ngân hà."
Bài hát này dường như đã cùng Nhậm Hào bầu bạn qua những đêm mất ngủ, ngay khi đoạn dạo đầu được hát lên, Hà Lạc Lạc đã mất đi khả năng kiểm soát cảm xúc của mình, nghe chỉ được một nửa cậu đã vội vàng mà rời đi.

Cũng vì vậy, cậu đã hoàn hảo mà bỏ lỡ lời bày tỏ cuối cùng của Nhậm Hào:
"Bài hát này tôi đã đáp ứng sẽ tặng cho một người bạn, cảm ơn cậu ấy đã cùng tôi trải qua khoảng thời gian khó khăn cùng với tôi.


Hy vọng nếu như cậu ấy ở đây, nghe được nó cậu ấy sẽ thích"
Trong bữa tiệc ăn mừng sau buổi hòa nhạc, Trương Nhan Tề cuối cùng vẫn nhịn không được mà bát quái:
"Anh Hào, bài hát viết thực sự rất hay, bài hát cuối cùng ấy, một lời tỏ tình tràn đầy thâm tình đấy.

Anh với Lạc Lạc cứ dự định cả đời này cũng không qua lại với nhau gì nữa sao?"
"Hiện tại như thế này cũng tốt rồi, mọi người đều có cuộc sống của riêng mình."
"Tốt cái gì mà tốt! Chúng tôi ở giữa thực sự rất lúng túng đấy.

Còn muốn giả ngốc! Cả đời này 11 người chúng ta còn có thể "nadeiba" một chút không, ài..." Trương Nhan Tề tuyệt vọng mà nhắm mắt lại
Nhậm Hào cầm ly rượu trên tay sủng sốt một chút, kề sát li rượu lên môi, dùng ly rượu che dấu một chút nụ cười khổ của anh.
Có vẻ như hôm nay Hà Lạc Lạc thực sự không đến.
Một năm trôi qua rồi, rất nhiều sự tình, anh không biết làm thế nào để bắt đầu lại.

Vì vậy tình nguyện từ mình chạy trốn.


Trước Tết, Ngô Bình gọi điện đến phòng làm việc của Nhậm Hào:
"Nhậm Hào, một năm mà cậu hứa với chị, cậu làm được rồi, so với chị tưởng tượng thì thành công hơn nhiều.

Cậu vất vả rồi, Tết đến thì về nhà nghỉ ngơi cho tốt, đừng có quản bản thân quá chặt, cũng đúng lúc suy nghĩ một chút về kế hoạch tương lai."
"Cảm ơn chị Bình, em cũng muốn cảm ơn chị và công ty đã dốc lòng hỗ trợ.

Em cũng biết lúc ban đầu chị cũng có rất nhiều điều chất vấn."
"Những lời khách sáo cậu không cần nói nữa, cũng không có liên quan lớn đến chị, chủ yếu vẫn là cậu luôn luôn nỗ lực.

Tiếp theo làm thế nào mà đi, cậu đã suy nghĩ qua chưa? Lại qua mấy năm nữa là cậu 30 tuổi rồi, cũng nên suy nghĩ một chút việc chuyển hướng rồi, chị muốn nghe một chút suy nghĩ của cậu."
Càng nói thêm một lúc, Nhậm Hào thực ra đã đoán ra chủ đề của cuộc nói chuyện hôm nay, liên quan tới kế hoạch lâu dài trong tương lai, anh cũng có tự nghĩ qua:
"Chị Bình, em biết công việc chỉ giới hạn ở âm nhạc thôi là không đủ, phát triển một cách toàn năng chính là mục tiêu cuối cùng của em.

Vậy nên em muốn thử thách một chút với diễn xuất, đây cũng là em đáp ứng với chi từ trước, một năm sau em sẽ nghe theo công ty."

Ngô Bình vui vẻ mà cười cười:
"Chỉ cần cậu hiểu rõ những gì bản thân muốn là được rồi, yên tâm, về sau cả âm nhạc và diễn xuất sẽ không có cái nào tụt lại cả.

Năm tới, lấy diễn xuất là trọng tâm, cậu có muốn ra bài hát cũng được.

Chị hiện tại có trên tay hai kịch bản, một bộ là chuyển thể từ một tiểu thuyết ăn khách, là một phim thần tượng chế tác lớn, nam thứ, chính là thiên thời địa lợi nhân hoà, tuy rằng không phải là nam chính nhưng chị tin là nhiệt độ sau khi phát sóng sẽ rất hot.
Còn có một bộ nữa là một bộ phim văn học đầu tư nhỏ, đạo diễn là người vừa đoạt giải năm ngoái tên Lương Ngọc, kịch bản chị đọc rồi, thực sự không tệ, là một bộ song nam chủ, ý định là để cậu diễn một trong hai vai đó, người anh trai Cố Thành, vừa có chủ đề vừa mang tính thử thách, toàn bộ đoàn đội sản xuất đều còn khá non trẻ, phong cách quay phim của Lương Ngọc cũng quả thực là độc nhất vô nhị đấy, đánh cược một lần, không chừng có thể lấy giải thưởng."
Nhậm Hào có hơi ngạc nhiên, anh bình thường không nghĩ chị Bình sẽ kết giao với những đạo diễn mới như này, cũng cảm thấy loại văn học thiếu nữ này sẽ tương đối vượng hơn, sao lại có thể dùng một người không có tác phẩm đại biểu nào như anh.
Ngô Bình nhìn ra nghi hoặc của anh:
"Đừng hỏi, ngay cả chị lúc đầu cũng cảm thấy khó hiểu, là Lương Ngọc bên đó chủ động liên hệ với chúng ta trước, nói là rất tán thưởng âm nhạc của cậu, hơn nữa cậu ấy cũng xem qua một số bộ truyền hình mà trước đây cậu tham gia rồi, cảm thấy cậu rất phù hợp với nhân vật này.

Sau khi nói chuyện sâu hơn chút, chị cảm thấy bộ phim này xác thực đáng giá để thử một lần.

Cậu không cần phải trả lời vội, quay về đọc kịch bản rồi hẵn quyết định."
Ngô Bình vừa nói vừa lấy ra từ trong ngăn kéo hai quyển kịch bản.

Thật ra trong lòng Nhậm Hào đã tự có quyết định rồi, bản chất ưa thích sự thử thách trong cơ thể anh đang sục sôi rồi, anh lập tức mở kịch bản bộ phim ra để xem, càng xem lại càng thấy hứng thú.
Ngô Bình nhìn Nhậm Hào đang chăm chú đọc kịch bản, thở dài ma nói:

"Cậu vẫn còn thời gian để từ từ suy nghĩ, không gấp.
Chị không thể không nhắc nhở cậu, bộ phim còn có một nam chính khác, chính là nhân vật em trai.

Bọn họ hiện đang tiếp xúc với Hà Lạc Lạc."
_____
Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, Nhậm Hào về nhà cũng đã 3 ngày rồi, 3 ngày nay anh thực sự rất xoắn suýt không biết làm thế nào với bộ phim.
Xét về công, anh đối với bộ phim này thực sự rất có hứng thú, trong cái vòng tròn cạnh tranh không rõ đen trắng này, Nhậm Hào cứ như một chút gia vị nhỏ, kịch bản tốt không phải lúc nào cũng sẽ chủ động mà tìm đến cửa, lần này chỉ có thể nói anh nhặt được vận lớn.
Vì muốn tạo sự đột phá, vì mở đường cho chuyển mình, sức hot của phim điện ảnh chắc chắn không thể phù hợp hơn, tuy rằng có độ mạo hiểm khá lớn, nhưng Nhậm Hào tin nhãn quang của mình sẽ không sai.
Nhưng nếu xét về tư, anh không biết phải làm thế nào để đối mặt với Hà Lạc Lạc, đây chính là kịch bản song nam chủ, mỗi ngày đều sẽ cuối đầu không gặp ngẩng đầu gặp, Nhậm Hào sợ bản thân nhìn thấy Hà Lạc Lạc sẽ không biết làm thế nào mà diễn.
Cùng lúc đó, ở Tiêu Sơn, cách cầu Kha nửa giờ chạy xe, Hà Lạc Lạc sau khi kết thúc công việc, được nghỉ phép 3 ngày, về nhà đón năm mới.

Trước khi bước vào cửa cậu liền mở tai nghe ra, nhạc đang phát "Chuyến bay ngày tận thế" vẫn chưa kết thúc.
"Bình minh đến đêm tối, phảng phất bạn đã nghe qua bao lần, tịch mịch mà xoay chuyển
Khi ngày tận thế đến, tại đoạn đường cuối cùng của chuyến bay này, tôi cùng bạn mạo hiểm"
_____
Ôi sao phải khổ nhau như vậy hả trời ????.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui