Vợ Tôi Là Võ Sĩ Quyền Anh


Lương Bình nhướng mày: “Tôi đã vô tình làm gì khiến cô chán ghét sao?”
Lạc Phương Nghi trợn mắt nói dối: “Nào có! Tôi chỉ khen anh thôi.

Người như chúng ta nói hai từ lương thiện thật nực cười biết bao.

Mặt người dạ thú mới làm nên chuyện lớn.

Anh thấy tôi nói có đúng không?”
Trong khi Lương Bình còn đang bàng hoàng vì sự lươn lẹo của cô gái trước mắt, Hạ Khương vỗ tay khen không ngớt mồm: “Hay! Nói rất hay! Cô Lạc đây đúng là văn võ song toàn.

Xem ra mắt nhìn người của ta không tồi.”
Lạc Phương Nghi chẳng biết khiêm tốn là gì: “Cảm ơn ông chủ.”
Hạ Khương nghe vậy giật mình vài giây thế nhưng ngay sau đó lại ngửa đầu cười lớn: “Lần đầu tiên ta gặp người không biết tốt xấu như cô đấy!”
“Xin lỗi làm ông mất hứng nhưng tôi có việc cần phải đi trước.


Hẹn gặp ông chủ sau.”
Lạc Phương Nghi gật đầu chào, không đợi đối phương đáp lời đã vội đi ngay.
Về đến nhà, cô ném bừa túi xách xuống sàn, định nhảy lên giường nằm nghỉ một lát.

Bất ngờ một bóng đen cao lớn tập kích từ phía sau, choàng qua cổ cô.
Lạc Phương Nghi ngay lập tức có phản xạ, đạp lên chân người kia, đồng thời lấy khuỷu tay thúc thật mạnh vào bụng đối phương.
Thế nhưng tên trộm lại khôn ngoan hơn cô tưởng.

Chỉ trong vài giây, hắn ta đã thuận lợi tránh né đòn hiểm.
Đèn trong phòng bật sáng, người đàn ông nào đó nằm trên sô pha vờ ôm bụng than vãn: “Đau chết đi được.

Em định mưu sát chồng à?”
Lạc Phương Nghi chẳng những không dừng tay ngược lại càng đánh càng hăng, tiến tới chỗ anh thẳng tay ra đòn: “Nếu mưu sát anh dễ như thế tôi đã không để anh sống tới hôm nay.

Anh chẳng phải nhân viên văn phòng sao? Vậy đàn em của Hạ Khương là ai?”
Lương Bình không đánh trả chỉ bắt tay cô lại: “Chuyện dài lắm em ngồi xuống đây từ từ anh kể cho nghe.”
Nhìn đối phương thành khẩn như vậy, Lạc Phương Nghi cũng muốn nghe thử tiếp theo anh ta sẽ nói gì.
Lương Bình chậm rãi kể lại, đôi mắt anh dại ra như chìm vào một hồi ức xa xăm: “Cách đây mười năm về trước, gia đình anh nghèo khổ tới mức phải ngủ trong chuồng lợn.

Anh từng thề phải kiếm tiền bằng mọi giá, ít ra giúp gia đình anh có một cuộc sống đủ đầy hơn.

Vì vậy, anh đã bôn ba khắp nơi lao động chân tay, nhờ có Hạ Khương anh mới đạt được tâm nguyện này.”
Những tưởng đối phương sẽ cảm động đến rơi lệ, thế mà cô lại ngủ gục lúc nào không hay.
Lương Bình bất lực thở dài, nhìn tướng ngủ xấu không chịu được của cô, anh thoáng cau mày.

Anh ra khỏi phòng định đóng cửa lại, nhưng chỉ sau vài giây đã quay trở vào, lấy chăn đắp lên người cô.
Lạc Phương Nghi giật mình bật người dậy, lùi sát mép giường: “Anh muốn làm gì?”
Lương Bình trước đó chưa từng có ý đồ xấu, nhưng nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô, anh đột nhiên nảy sinh hứng thú chọc ghẹo người trước mặt.
Anh khom người, mỗi lúc một sát gần cô, nở nụ cười phóng túng: “Em nghĩ sao? Làm chuyện mà vợ chồng nên làm chứ sao?”
Lạc Phương Nghi hoàn toàn tỉnh ngủ, đạp thật mạng vào bụng dưới Lương Bình khiến anh hoảng hốt né tránh.
“Anh đã xem thường trí thông minh của tôi, bịa một câu chuyện dở tệ thì thôi đi, đằng này còn dám dở trò dê xồm với bà đây.

Anh chán sống rồi à?”
Lương Bình thức thời lập tức ôm chân vợ nài xin: “Anh biết lỗi rồi, em tha thứ cho anh lần này đi! Đảm bảo sẽ không có lần sau.”
Lạc Phương Nghi dứt khoát cự tuyệt: “Không được!”
Ngay lúc cô dơ chân lên, Lương Bình lập tức đổi giọng: “Anh còn không biết chuyện vợ anh đấu boxing giỏi thế đấy?”
Lạc Phương Nghi chột dạ hạ chân xuống cười đánh trống lảng: “Trời không còn sớm nữa đi ngủ thôi!”
Đợi cô gần ra tới cửa, Lương Bình bất ngờ hỏi: “Đây không phải là phòng em sao? Em còn định đi đâu?”
Lạc Phương Nghi thẹn quá hoá giận: “Đi tắm không được sao? Tôi thích sạch sẽ trước khi ngủ anh quản được chắc?”
Lương Bình cố nhịn cười, hắng giọng lên tiếng: “Nhưng trong phòng ngủ cũng có phòng tắm mà?”
Cô gân cổ lên cãi: “Tôi muốn đổi không gian xem thử nhà tắm phòng khách có thoải mái hơn không!”
Lương Bình nửa tin nửa ngờ kéo dài giọng: “Ồ!”

Lạc Phương Nghi nghe vậy càng thêm khó chịu: “Anh không tin hả?”
Lương Bình liên tục xua tay lắc đầu: “Nào có! Nào có! Lời vợ nói là chân lý.

Lời vợ luôn luôn đúng.

Anh nào dám không tin.”
Lạc Phương Nghĩ bỉu môi: “Lẻo mép!”
Đứng sau cánh cửa nhà tắm, cô ôm ngực thở phào nhẹ nhõm.
Khác hẳn với dáng vẻ ngang tàng vừa rồi, Lạc Phương Nghi lúc này đang vô cùng bất an, vừa cắn móng tay lòng thầm nghĩ: “Sao mày dại vậy Lạc Phương Nghi? Chồng là một tên xã hội đen máu mặt lại dám cả gan chọc vào.

Mình có xem như đã phát hiện bí mật động trời không? Có khi nào hắn ta giết người diệt khẩu? Không được! Phải làm gì đây?”
Đột nhiên, di động đặt ở bồn rửa mặt thu hút sự chú ý của cô.
Một ý tưởng táo bạo loé lên trong đầu Lạc Phương Nghi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận