Vợ Tôi Là Võ Sĩ Quyền Anh


“Nhìn ông không bất ngờ nhỉ? Sao? Hay thấy tôi quá vô dụng so với thân phận nằm vùng?”
Lý Cung nhát gan, lúc nào cũng trốn chui trốn nhủi giờ như biến thành con người hoàn toàn khác.

Đôi mắt chính trực, sắc bén của anh khiến người đối diện bất giác chột dạ.
Nhưng câu nói tiếp theo của Hạ Khương tựa như một quả bom khuấy đảo mặt hồ yên ả: “Nếu không có chuyện lần này tao còn chẳng biết tới sự tồn tại của mày.

Mày thật biết cách gây sự chú ý.”
Sự miệt thị, khinh thường ẩn hiện trong từng câu chữ chỉ đổi lại cái nhướng mày của Lý Cung.
Anh không chút sợ sệt trước cái chết đang kề cận: “Vinh hạnh cho tôi.”
Nói rồi, anh quay sang thu hết dáng vẻ ngỡ ngàng của Lương Bình vào mắt: “Đây mới đúng là biểu cảm tôi muốn thấy nhất.

Thế nào? Không tin chứ gì? Cũng đúng!”
Vừa dứt lời, Lý Cung bất ngờ tấn công Lương Bình dí súng vào đầu anh hét lớn: “Tao ngứa mắt mày lâu lắm rồi! Hôm nay tao có chết mày cũng phải bồi táng cùng tao.”
Hành động của Lý Cung khiến mọi người sửng sốt không thôi, ngay cả Từ Khải vốn luôn im hơi lặng tiếng cũng phải ngạc nhiên thốt lên: “Dừng tay! Thả nó ra!”
Ngay lúc này hai tên thuộc hạ từng ngồi xổm tám chuyện với nhóm Bùi Liên vẫn dư dả thời gian tranh luận:
“Mày thấy chưa? Tao nói hai người này đang trong mối quan hệ mập mờ mà mày không tin!"
Tên còn lại hạ thấp giọng tranh cãi: “Ai nói tao không tin? Tao chỉ nói là tao chưa từng nghe trước đó thôi.


Giờ thì tin rồi.”
“Câm miệng!”
Từ Khải thấy hai đàn em ngu ngốc của mình còn đang lộn xộn liền xả giận quát lớn.
Trán Lý Cung hằn lên gân xanh, khuôn mặt đỏ au vặn vẹo vì ganh tức: “Rõ ràng tao ngụy trang kỹ như vậy, làm trâu làm ngựa cho mày hơn mười năm lại chẳng được trọng dụng bằng một tên mặt trắng mới vào chưa bao lâu.

Thứ như nó cũng đòi lên mặt chỉ tay năm ngón với tao!”
Vừa nói anh nhổ xuống đất một bãi nước bọt: “Tao khinh!”
Trong lúc mọi người còn chưa hết ngỡ ngàng vì cơn thịnh nộ của Lý Cung, thì Lương Bình giờ đây lại đau khổ hơn bao giờ hết.

Anh nghe rõ mồn một từng lời thì thầm bên tai:
“Tôi phải đi rồi.

Con đường phía sau trông cậy vào cậu.

Nhớ rõ tín ngưỡng của chúng ta.

Tôi chưa từng hối hận.”
Đồng thời Lý Cung dúi vào tay Lương Bình khẩu súng ngắn anh thường mang bên người: “Giết tôi đi.

Khiến bọn chúng tin tưởng cậu.

Có như vậy cái chết của tôi mới xứng đáng.”
Lương Bình không đồng ý bóp chặt tay anh ngăn lại hành động vừa rồi, âm thanh của anh mang theo sự gấp gáp, bất an hiếm thấy: “Không được! Tôi sẽ nghĩ cách đưa cậu ra khỏi đây.

Đừng làm chuyện dại dột.”
Lý Cung dứt khoát nhét súng vào tay đối phương: “Cậu biết rõ hơn ai hết một khi theo con đường này chúng ta xem nhẹ cái chết như thế nào.

Hôm nay một trong hai chúng ta phải hi sinh.”
Lương Bình vùng vẫy khiến người khác hiểu lầm anh muốn thoát khỏi sự uy hiếp của Lý Cung, nhưng lại không biết được nguyên nhân thật sự đằng sau đó.
Anh gằn từng chữ, trong giọng nói còn đan xen sự uất nghẹn: “Tại sao không phải là tôi? Tại sao? Rõ ràng lỗi là do tôi, là tôi háo thắng, là tôi hại cậu.”

Lý Cung gần như không giữ nổi anh nhưng vẫn cố ghìm chặt đối phương: “Không phải lỗi tại cậu.

So với tôi cậu giỏi hơn rất nhiều.

Nhân dân cả nước trông chờ vào cậu.

Đừng khiến họ thất vọng.

Cầu xin cậu! Giết tôi đi!”
Tiếng súng vang lên giữa công trường hoang vắng khiến bọn người Hạ Khương sửng sốt.

Thời gian như ngưng đọng kể từ giây phút này.
Nhìn người đồng đội lặng lẽ cùng mình kề vai sát cánh ngã gục trước mắt, máu đỏ tươi từ đầu Lý Cung lan ra nền đất dơ bẩn nhớp nháp.

Lương Bình gần như chết lặng.

Bên tai thậm chí còn văng vẳng những lời đứt đoạn trước lúc ra đi của Lý Cung:
“Báo cáo… Lý Cung… số hiệu C538 nhiệm vụ nằm vùng thất bại…”
Hạ Khương ngửa đầu cười lớn, ánh mắt không hề che dấu sự tán thưởng: “Ha ha ha! Nó làm đàn em mày nhiều năm như vậy mày không thấy luyến tiếc sao?”
Không một ai hiểu rõ Lương Bình đang thật sự nghĩ gì trong đầu, mọi người chỉ chứng kiến một Lương Bình máu lạnh, độc địa, nham hiểm: “Luyến tiếc? Cần thiết sao?”
Hạ Khương tiến lại gần vỗ vai anh: “Làm tốt lắm!”
Nói rồi, ông ta quay lưng đi về phía chiếc xe đậu gần đó.
Từ Khải trước khi rời đi nhìn anh vài giây nhưng không nói gì, chỉ lạnh lùng ra lệnh: “Dọn dẹp sạch sẽ vào.”

“Vâng đại ca!” Những người còn lại đồng thanh đáp.
“Mẹ nó! Mưa đến thật đúng lúc.”
Bọn chúng lôi được hai cái xác rời đi, tới lượt Lý Cung thì trời đổ mưa to.
Lúc này, Lương Bình mới lên tiếng ngăn cản: “Bọn mày về trước đi! Việc còn lại cứ để tao.”
Đám thuộc hạ ngỡ ngàng nhìn nhau giây lát rồi quyết định làm theo lời anh.
Chẳng ai rõ Lương Bình đứng giữa công trường, không quản mưa gió quỳ gối nhìn chằm chằm Lý Cung trong bao lâu.

Cũng chẳng biết trong lúc bốc đồng anh từng muốn xông lên, giữ đám người kia lại, bắn chết từng người một để phóng thích hết hận ý trong lòng.
Thay vì hận người khác, anh càng hận chính mình vì một lần hấp tấp, sơ sảy làm hại chết đồng đội.

Giá như anh suy tính thận trọng hơn thì có lẽ mọi chuyện đã khác.
Lương Bình đặt tay lên ngực ngửa đầu lập lời thề: “Vì tín ngưỡng cũng được, tổ quốc cũng được hay thậm chí là vì Lý Cung.

Bùi Yên tôi xin thề sẽ có một ngày khiến bọn chúng trả giá đắt vì tội lỗi của mình!”
Tiếng chuông di động vang lên đánh thức một Bùi Yên đang dần mất đi lý trí.
Người bên kia im lặng hồi lâu mới thở dài lên tiếng: “Cậu không có thời gian để đau buồn hay hối hận… Chúng tôi đã tra ra mối quan hệ giữa Lương Bình và Lạc Phương Nghi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận