Vợ Tôi Là Võ Sĩ Quyền Anh


Bên này Lạc Phương Nghi như ngồi trên đống lửa, đến giờ cô vẫn chưa thấy tung tích của Bùi Liên đâu.
Người dẫn đường chỉ đưa cô tới một căn phòng trống, ánh đèn mờ đến mức đưa tay ra cũng chẳng thấy năm ngón.
Đã gần 2 tiếng trôi qua, cửa phòng bật mở, Dương Long vỗ tay, đi từng bước chậm rãi tiến vào: “Khá lắm cô nhóc! Không phải ai đến đây cũng đủ bình tĩnh được như cô đâu.

Nói xem cô muốn thay bạn mình trả nợ sao đây?”
Chỉ cần gặp được ông chủ sòng bạc, Lạc Phương Nghi tin rằng không gì là không thể.

Cô tỏ ra lãnh đạm, không chút nóng vội: “Tôi nghĩ điều quan trọng lúc này là để tôi được thấy bạn mình đúng chứ? Đã bao giờ ông quyết định điều gì khi không nắm chắc chưa? Cẩn thận vẫn hơn mà, ông thấy tôi nói đúng không?”
Dương Long cau mày: “Do cô tuổi trẻ chưa hiểu chuyện hay có lá gan lớn hơn người bình thường đây? Người dám mặc cả với tôi bây giờ mộ đã xanh cỏ.

Cô nhóc có muốn làm người tiếp theo không?”
Mỗi một cử động của Lạc Phương Nghi đều mang dáng vẻ tự nhiên, ung dung: “Nếu ông thấy giết tôi có lợi hơn lấy được tiền thì mời! Cũng không phải là số tiền nhỏ đúng chứ?”
Dương Long trầm mặc hồi lâu, ánh mắt sắc bén của ông ta khóa chặt trên người cô.
Một lát sau, ông ta ngả người về sau ghế, phất tay ra lệnh cho đàn em, sau đó mới thong thả uống một ngụm trà cho nhuận giọng: “Tính cách của cô nhóc rất giống một tên ôn thần tôi vừa tiễn đi.


Tôi thắc mắc nếu hai người đấu trí với nhau ai sẽ thắng đây?”
Lạc Phương Nghi cong môi: “Ông thật thâm thúy, ý ông là tôi chỉ giỏi võ mồm thôi sao?”
Dương Long hứng thú bật cười: “Tôi thật trông chờ không biết cô sẽ trả nợ tôi thế nào đấy!”
Lúc này một nam một nữ dẫn đầu đám người tiến vào phòng.

Bùi Liên đưa mắt nhìn khắp căn phòng, cả người sợ sệt mỗi bước đi đều dè dặt, bất an.

Cao Thiên Anh đi bên cạnh cô khá hơn đôi chút, có lẽ đã quá quen với hoàn cảnh này, anh ta cứ một đường đi thẳng về phía trước.
Đến khi nhìn thấy Lạc Phương Nghi, Bùi Liên bất giác thở phào nhẹ nhõm: “Sao cậu đến được đây? Vết thương của cậu chưa lành còn chạy tới đây làm gì?”
Lạc Phương Nghi thật muốn nghẹn họng, nếu cô không có một người bạn hay lo chuyện bao đồng thì có phải thê thảm như vậy không?
Lạc Phương Nghi không muốn nhìn Bùi Liên nữa, đảo mắt đánh giá Cao Thiên Anh.
Người này cao lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.

Chỉ cách ba năm nhưng anh ta không còn là một chàng trai hiếu động, rạng rỡ như ánh mặt trời.

Thay vào đó, đôi mắt Cao Thiên Anh ngày càng sắc bén, và sâu thẳm khiến người khác khó lòng suy đoán.
Hai người trước đây trong câu lạc bộ như chó với mèo, chẳng ai nhường ai, nhưng hễ có ai giở trò nói xấu sau lưng đối phương, người còn lại nhất định không để yên.

Tình bạn giữa Lạc Phương Nghi và Cao Thiên Anh là thứ khó hiểu nhất trên đời.
Lâu ngày gặp lại bạn cũ, Lạc Phương Nghi không quên châm chọc đôi ba câu: “Cậu cũng biết chọn địa điểm lắm đấy.

Sau ba năm, cậu vẫn luôn biết cách khiến tôi nhớ mãi không quên.”
Cao Thiên Anh dù quần áo xộc xệch, vẻ ngoài nhếch nhác nhưng nội tâm lại kiêu ngạo hơn ai hết: “Cậu ngoại trừ già hơn thì cái tính độc miệng vẫn không đổi.

Ông đây cần về nhà tắm rửa ăn cơm, cậu nhanh lên chút.”

“Xì!” Lạc Phương Nghi bĩu môi.
Khi quay sang nhìn Dương Long, cô lật mặt còn nhanh hơn lật sách: “Cậu ta nợ ông bao nhiêu?”
Nhận được lệnh của Dương Long, đàn em hắn ta dõng dạc lên tiếng: “Tiền gốc là 800 triệu tính luôn lãi là 1 tỷ 2.

Cô muốn trả tiền mặt hay chuyển khoản?”
“Tôi không có tiền.”
Lạc Phương Nghi nói ra với lẽ đương nhiên, khiến mọi người trong phòng đều ngơ ngác.
“Tôi cảm thấy bạn của tôi đắc giá hơn nhiều so với 1 tỷ 2.

Trong lòng tôi cậu ấy là vô giá, nhưng nếu buộc phải nói thì cậu ấy ít nhất cũng ngang ngửa 3 tỷ.”
Dương Long nhướng mày: “Ý cô là?”
Cao Thiên Anh chợt thấy bất an, lời tiếp theo của Lạc Phương Nghi càng giúp anh chứng thực cảm giác kỳ lạ này:
“Tôi để cậu ta lại đây, ông muốn chém hoặc giết thì tùy, nhưng nhớ thối lại cho tôi 1 tỷ 8 đấy nhé!”
Cao Thiên Anh dẹp hết tự tôn, kiêu ngạo gì đó sang một bên, gào lên như một người đàn bà chanh chua: “Lạc Phương Nghi! Cậu có còn là người không đấy? Ông đây có làm ma cũng không tha cho cậu!”
Bùi Liên tuy không hiểu Lạc Phương Nghi muốn làm gì, nhưng cô vẫn theo bản năng tin tưởng bạn mình vô điều kiện.

Vì vậy, Bùi Liên lập tức lấy tay bịt miệng Cao Thiên Anh.
Dương Long mím môi: “Cô giỡn mặt với tôi đấy à?”
Lạc Phương Nghi lắc đầu: “Nào có, tôi tôn trọng ông còn không kịp.


Tôi chỉ muốn giải quyết trong khả năng của mình thôi.

Tiền tôi không có, mạng thì có một.”
Dương Long chưa bao giờ gặp người nào tùy hứng khó hiểu như cô gái trước mặt: “Sao cô không tính đến chuyện đánh bạc gỡ lại, có khi còn thắng thêm tiền gấp bội.”
Cao Thiên Anh nghe vậy mừng rỡ xông lên: “Tôi thấy ý kiến này hay đấy! Cậu tin tôi đi, chỉ cần thêm một cơ hội ông đây chắc chắn cho cậu làm phú bà.”
Lạc Phương Nghi mất hết kiên nhẫn với đồng đội heo của mình: “Cút!”
Cảnh cáo người bên cạnh xong, cô mới phì cười nhìn ông chú mập mạp: “Ông nhìn tôi giống tên ngu lắm hả? Ai lại đi chơi cá cược với chủ sòng bạc? Có khác nào tự chui đầu vào rọ đâu?”
Dương Long ngửa đầu bật cười: “Còn trẻ như cô mà đã biết tiến biết lùi quả thật hiếm thấy.

Nhưng nợ vẫn phải trả, nơi này muốn vào thì dễ nhưng muốn ra thì xem thử tôi có đồng ý hay không đã.”
Lạc Phương Nghi thu lại ý cười bên miệng: “Ông muốn sao?”
Dương Long trầm tư giây lát rồi cười xấu xa: “Chẳng phải cô nói mạng thì có một sao? Tôi không muốn mạng cậu ta, tôi muốn cô!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận