“Ầm! Ầm!”
“Mùa mưa chết tiệt!”
Người phụ nữ một tay xách giày cao gót, tay còn lại cầm dù chạy thục mạng giữa cơn mưa xối xả.
Đứng dưới chân tòa chung cư, cô vẫy dù cho ráo nước rồi gập lại đặt bên cạnh cầu thang.
Bảo vệ đi ngang qua thấy cô chợt đứng lại chào hỏi đôi ba câu: “Sao hôm nay cô Lạc về trễ thế?”
Lạc Phương Nghi thở dài xua tay: “Bác nhắc tới cháu càng thấy tức.
Lão sếp ở công ty cứ thích làm khó đủ điều.
Bao nhiêu người không nói, lại cứ phải chỉ mặt gọi tên một nhân viên quèn như cháu ở lại tăng ca.”
Thấy tâm trạng cô không tốt, ông ấy cười xòa an ủi vài lời: “Còn trẻ gặp chút khó khăn, sau này tuổi già mới an nhàn.
Rồi sẽ qua cả thôi! À cô Lạc có thư đấy, chốc lát nhớ ghé lấy thư.”
Lạc Phương Nghi vẫy tay chào ông, nói lời khách sáo: “Cháu cảm ơn bác.”
Cô đi tới khu vực để thư chung của tòa nhà, lấy bưu phẩm của mình, rồi tiếp tục lếch bộ lên tầng 3.
Đẩy cửa bước vào nhà, tay Lạc Phương Nghi mò mẫm ở vách tường tìm bật công tắc đèn.
Đồ đạc vẫn nguyên vẹn không chút xê dịch so với lúc cô rời đi.
Chồng cô đã hai đêm không về.
Nhìn căn nhà trống hoác, Lạc Phương Nghi lắc đầu cười tự giễu.
“Hắt xì!”
Dầm mưa quá lâu, cô đột nhiên nhảy mũi, cả người run bần bật.
Lạc Phương Nghi ném đại sấp thư lên bàn rồi vào nhà tắm, tẩy rửa cơ thể bằng nước ấm.
Sau khi bước ra, cô xuống bếp pha cho mình một cốc trà gừng mang vào phòng khách.
Có lẽ ban nãy dùng lực quá mạnh, sấp ảnh trong bưu phẩm rơi ra thu hút sự chú ý của Lạc Phương Nghi.
Cô khom người nhặt tấm ảnh gần mình nhất lên xem.
Trong hình, một đôi nam nữ đang ôm hôn nhau trong xe.
Lạc Phương Nghi sững sờ trợn tròn mắt, hai tay run rẩy, vội vã lật tìm hết những bức ảnh còn lại.
Xem xong một lượt, cô đờ đẫn như người mất hồn.
Mỗi một cử chỉ, nét mặt, điệu bộ của hai người trong ảnh chỉ cần nhìn qua một lần cô đều không thể quên được.
Chúng như từng mũi dao cứa từng nhát vào tim Lạc Phương Nghi, cảm giác bị phản bội khiến cô hít thở không thông.
Chồng cô vậy mà lại ngoại tình với đồng nghiệp của anh ta? Còn lừa cô nói mình đi công tác?
Sấp ảnh rơi khỏi tay Lạc Phương Nghi từ lúc nào không biết.
Tâm trạng cô đang rối tung rối mù.
Cô phải làm sao đây? Phải làm gì mới được đây?
Vài phút sau, Lạc Phương Nghi lấy điện thoại gọi cho mẹ mình.
Sau ba hồi chuông, bên kia cuối cùng cũng bắt máy: “Alô! Giờ không lo nấu cơm cho chồng ăn đi, đêm hôm gọi tao làm gì?”
Nghe giọng mẹ mình, nước mắt Lạc Phương Nghi vỡ òa: “Mẹ…”
Lê Diêu mất kiên nhẫn: “Chuyện gì? Khóc lóc cứ như có người chết không bằng!”
Cô càng nghe càng thấy tủi thân, nghẹn ngào lên tiếng: “Chồng con… Anh ấy… Anh ấy ngoại tình rồi!”
Đầu dây bên kia trầm mặc.
Ngay lúc Lạc Phương Nghi tưởng mẹ mình đã tắt máy, thì giọng nói lạnh nhạt của bà vang lên bên tai cô: “Đàn ông mà! Thằng nào chẳng nuôi bồ nhí bên ngoài.
Cũng tại mày làm gì khiến nó chán ghét nên mới ngoại tình đấy thôi!”
Lạc Phương Nghi sửng sốt, không dám tin người nói ra những lời này lại là mẹ mình: “Sao mẹ có thể nói vậy chứ?”
Lê Diêu bị cô chất vấn, liền phẫn nộ quát: “Tao là mẹ mày tao nói không đúng sao? Nếu mày đủ tốt, nó còn ngoại tình làm gì.
Chuyện này cứ nhắm một mắt mở một mắt cho qua là được.
Vậy nha.
Tao cúp máy đây! Phiền phức! Có một tấm chồng cũng không giữ nổi.”
Sau cuộc gọi, Lạc Phương Nghi cứ như bị rút hết sức lực, ngã ngồi trên xô pha, ngẩng cao đầu nhìn trần nhà.
Cô không muốn khóc nhưng không hiểu sao nước mắt cứ bất tri bất giác chảy dài.
Lạc Phương Nghi gọi cho chồng mình định hỏi cho ra lẽ, nhưng cuối cùng chỉ nhận được thông báo máy bận.
Vài phút sau, chuông điện thoại reo, cô tưởng chồng mình gọi lại liền vội vàng bắt máy: “Alô!”
Bên tai vang lên tiếng mắng chửi của cấp trên: “Lạc Phương Nghi cô giỡn mặt với tôi đấy à? Việc chưa xong đã chạy về nhà! Có muốn làm công việc này nữa hay không?”
Lạc Phương Nghi không còn hơi sức đâu mà đôi co với lão ta, cô vừa lấy tay xoa cái trán đau nhức, vừa lạnh nhạt đáp lời: “Tôi làm xong rồi.
Chính ngài đã duyệt mà.”
Lão ta như sực nhớ ra, nhưng cũng không có ý định buông tha cho cô: “Tôi nói cô chưa làm xong là chưa làm xong! Cô là sếp hay tôi là sếp? Trong vòng mười lăm phút nữa, cô đến khách sạn Fine làm xong việc ngay cho tôi.
Nếu không thì ngày mai đừng đến công ty nữa! Người không học vấn không nghề nghiệp như cô ra khỏi công ty tôi rồi thì đừng mơ có chỗ khác nhận vào.”
Lạc Phương Nghi xem ra đã hiểu ý đồ của gã, nếu là trước đây cô có lẽ đã thấp giọng cầu xin, nhưng hiện tại cô chịu quá đủ rồi.
Cô phát tiết hết những uất ức, buồn bực dồn nén suốt bao năm qua vào điện thoại: “Không cần đợi nữa.
Ngay bây giờ, tôi nghỉ việc luôn đây! Dù sao vài tháng nữa công ty ông cũng phá sản.
Tới lúc đó, ăn mày cũng không thèm làm việc cho ông! Đồ cha già mắc dịch! Đồ dê xồm! Đồ bại hoại!”
“Cô! Cô…”
Mắng xong, không đợi đối phương nói tiếp, Lạc Phương Nghi đã dùng hết sức ném di động vào vách tường.
Những tưởng sau khi trút giận, bản thân sẽ thấy nhẹ nhõm phần nào, nhưng cả cơ thể Lạc Phương Nghi hiện tại như bị bao phủ trong một lớp sương mù dày đặc.
Có thứ gì đó thôi thúc cô rời xa thế giới này, rời xa những gông xiềng đã trói buộc cô suốt 28 năm qua.
Nước mắt Lạc Phương Nghi đã cạn.
Cô vô thức bước vào phòng ngủ, nhìn tấm hình cưới treo trên tường của hai người, bỗng dưng cảm thấy chướng mắt.
Lạc Phương Nghi lấy con dao trong nhà bếp rạch nát bức ảnh, như đặt một dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân đã dày vò cô suốt bao năm qua.
Cô kéo hộc tủ gỡ hết hai vỉ thuốc an thần cho vào miệng, ngã người nằm dài trên giường.
Lạc Phương Nghi nhắm mắt hồi tưởng lại khoảng thời gian qua mình đã sống như thế nào.
Không hoài bão, không mục tiêu, một con rối gỗ nghe theo sự sắp đặt của mẹ mình từ chuyện học hành, công việc hay thậm chí là kết hôn.
Cô chợt nhận ra cuộc đời của mình thật buồn cười, làm sao cô có thể chịu đựng lâu như vậy.
Giờ nghĩ lại, cô cũng thấy nể mình thật đấy!
Vậy thì… Cứ để mọi thứ kết thúc tại đây đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...