Vợ Tôi Là Sát Thủ
Tịch Nguyên khoanh tay trước mặt, tựa lưng vào ghế, hất cằm về phía đối diện :
Nhìn đi ! Cái gọi là kinh nghiệm cũng không bằng đống giấy lộn này của tôi đâu đấy.
Ngưởi luật sư kính cẩn gật đầu rồi lấy tài liệu trên bàn ra đưa cho mọi người tự truyền tay nhau mà xem.
[Đây là...bằng đại học California còn là loại tốt.]
[Gì cơ ? đây...đây cô ấy à không Tịch tiểu thư từng làm giám đốc cho Walmart.]
Tịch Nguyên nhướng mày làm ra vẻ hiển nhiên sau đó vui vẻ quay sang Tịch lão :
Ông nội đã chiếu cố con sao con có thể làm ông nội khó xử chứ ? hì hì
Tịch lão gia nghiêm túc gật đầu nhưng rõ ràng là trong lòng rất vui vẻ.
Mặt Tịch Tuyết cứ như đống phân mèo vậy.
Cô ta siết chặt bàn tay , mặt cũng không chịu nối nữa mà biến sắc đến gân xanh cũng lộ ra ngoài lại còn thêm cái tên Trình Đông, từ đầu đến cuối mắt đều dính chặt trên người Tịch Nguyên không rời.
Thấy sắc mặt Tịch Tuyết vô cùng khó coi Trình Đông cũng đành phải ra mặt : Tịch lão, tiểu Nguyên mới vừa về nước không hợp ở vị trí cao như vậy chi bằng....
Trình Đông vẫn chưa nói hết thì Tịch lão đưa tay lên ý bảo ngừng lại.
Ông chậm rãi nói :
Cậu biết Walmart là nơi nào không ? Chỉ dựa vào con bé có thể làm việc ở đó đã cần phải có vị trí cao hơn cậu rồi vẫn còn chưa nói đến vị trí giám đốc mà con bé từng đảm nhiệm.
Nói rồi Tịch lão đứng dậy, cuộc họp kết thúc không một ai có ý định bàn cãi.Tịch Tôn Sang cũng không có lời gì để nói vì ông vẫn nghĩ dù sao Tịch Nguyên vẫn là con gái ông ta nên không có gì ảnh hưởng.
Phòng họp chỉ còn lại ba người Tịch Nguyên, Tịch Tuyết và Trình Đông.
Tịch Tuyết đứng dậy hít một hơi lấy lại vẻ bình tĩnh , bước đến chỗ Tịch Nguyên mỉm cười :
Chúc mừng chị ! Không ngờ chị lại giỏi như vậy.
Tịch Nguyên không thèm nhìn lấy Tịch Tuyết một cái, cô ung dung bưng lấy tách trà thưởng thức, nói :
Diễn xuất của em tệ quá ! Chị đây chán rồi ! Không muốn chơi cùng nữa đâu !
Tịch Tuyết làm ra vẻ đáng thương cùng ủy khuất, mât cũng đã ngấn nước :
Chị quá đáng lắm rồi đấy! Em luôn mong chị trở về và tha thứ cho em, cái gì em cũng đã nhường cho chị cả rồi.
Ngay cả vị trí em hay ngồi chị cũng cướp lấy rồi ? Tại sao vẫn còn giữ thái độ đó với em.
Tịch Nguyên đứng phắc dậy, cầm tách trà trên tay tạt vào mặt Tịch Tuyết còn cho cô ta một cái tát.
Trình Đông đẩy Tịch Nguyên ra xa, vẻ mặt tức giận nhìn cô : Em làm gì vậy ? Sao lại đánh người ? Em hành xử vô học như vậy từ bao giờ ?
Tịch Nguyên nhếch mép : Một người ngoài như anh thì không có tư cách lên tiếng.
Phiền anh sau này gọi tôi là đại tiểu thư khi đang ở công ty.
Dù sao trong công ty tôi vẫn cao hơn anh một bậc.
Cô liếc sang Tịch Tuyết nói tiếp : Vốn dĩ những thứ đó là của tao, là tao cho mày mượn đến lúc phải trả nó lại cho tao rồi.
Nghĩ xem, ngay cả giấy hôn thú Tiêu Yên cũng không có thì mày có tư cách gì mà nói ở đây.
Trình Đông hoảng hốt nhìn người con gái trước mặt, cô đã không còn là người con gái ngây thơ năm đó nữa rồi.
Gã lại càng ngày càng không hiểu nỗi cô nữa.
Em...không phải Tịch Nguyên mà anh biết.
Tịch Nguyên cười lạnh : Nếu tôi vẫn là người con gái năm đó thì làm sao tôi có thể sống đến bây giờ.
Nếu là tôi của trước đây thì đã bị các người ép chết rồi !
Nói xong, cô xoay người bỏ đi còn Tịch Tuyết thì khóc sướt mướt, cô ta nhào vào lòng Trình Đông nghẹn ngào :
chị ấy....không thích em....em vốn dĩ không nên xuất hiện...em....em...
Trình Đông đau lòng vuốt dọc sống lưng, an ủi :
Ngoan, đừng khóc nữa ! Chắc là do cô ấy quá tức giận thôi.
Tịch Tuyết càng tức giận, khóc lớn hơn : Tại sao...anh cứ năm lần bảy lượt nói đỡ cho chị ấy vậy.
Hay là...anh vẫn còn tình cảm với chị.
Trình Đông tránh đi ánh mắt của Tịch Tuyết, nhẹ giọng : Không phải đâu, anh chỉ yêu em thôi.
...
Tịch Nguyên bắt một chiếc taxi, đến trung tâm thương mại .
Cô chọn đại một cửa hàng rồi vào trong, đến lúc bước ra thì như một người khác.
Từ một tiểu thư nhẹ nhàng cao quý bây giờ đã biến thành một cô gái năng động trong bộ đồ thể thao dài màu trắng, cao cổ, tóc buộc đuôi ngựa.
Hôm nay, có nhiều việc khiến tâm tình của Tịch Nguyên vô cùng tệ.
Cô tìm một võ đài muay không chút do dự bước vào trong.
Bên trong, toàn là những người đàn ông ro cao cơ bắp lựng lưỡng đang tập luyện.
Tịch Nguyên quét mắt nhìn một lượt, cô nhìn vào mặt đám người to cao nhất lớn giọng :
Chậc...Đồ vô dụng !
Cô bé chỗ này không dành cho cô, cẩn thận lời nói của cô.
Gã to nhất nói.
Những người khác cũng phụ họa theo : Ha ha cô bị ngu sao ? Ra ngoài thì nhớ lắp não vào !
Đánh một trận thì biết ai cần lắp não.
Trong khi Tịch Nguyên đang quậy phá ở võ đài muay thì Hạ thị đã biến thành hố băng ngàn năm rồi.
Tịch Nguyên tắt điện thoại nên Hạ Phong gọi cho cô mãi mà không được.
Theo anh được biết thì cô đã tan họp hơn 30 phút rồi còn cộng cả việc Tịch Nguyên tránh mặt anh cũng đủ làm đóng băng cả công ty.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...