Vợ Tôi Là Sát Thủ


Trong phòng làm việc, Tịch Nguyên ngồi một góc nghịch điện thoại.

Hạ Phong đang cùng với một người đàn ông mập mạp bàn về vấn đề sáp nhập công ty Địa Hải về tập đoàn Hạ Thị.
Người đàn ông mập mạp nơm nớp lo sợ , mặt trắng không có chút máu vẫn đang báo cáo nhưng Hạ Phong vẫn giữ nguyên vẻ một núi băng.
Sau khi người đàn ông báo cáo xong Hạ Phong mới từ từ mở miệng : 3 ngày sau không lấy được hạng mục này thì xuống phòng tài vụ.

Đó là hạng mục khu đất phía tây thành phố sẽ được hợp tác với công ty bất động sản Khoa Lãm.Ai cũng biết Khoa Lãm chỉ hợp tác với những công ty có quy mô lớn và cực lớn huống hồ Địa Hải được thành lập dưới trướng Hạ Thị nhưng bao năm qua Hạ Phong không cho phép ai trong công ty được lấy danh Hạ Thị để đàm phán hợp đồng .
Vì thế, khi nghe Hạ Phong nói chỉ cho mình thời hạn 3 ngày, người đàn ông mập mạp kia lau mồ hôi lạnh trên trán vội nói : Hạ tổng 3 ngày có phải là quá ít rồi không ? Ít nhất phải cho tôi 1 tháng chứ !
Hạ Phong phớt lờ lời nói của người đàn ông mập mạp.

Anh bắt gặp được ánh mắt Tịch Nguyên rơi trên sấp tài liệu có in hai chữ ' Khoa Lãm '.

Anh phất tay với cô : Lại đây
Chẳng mấy khi gặp được thứ Tịch Nguyên có hứng thú như vậy nên cô rất nhanh chóng đứng dậy đi đến sau lưng Hạ Phong.
Hạ tổng , hạng mục này tôi có biết một chút.


Hay là để tôi giúp ông ấy ? Tịch Nguyên dò hỏi
Không cần.

Thấy Hạ Phong dứt khoát từ chối như vậy, người đàn ông mập mạp cũng vội nói theo : Phải rồi , một cô gái như cô thì giúp được gì chứ ?
Nhưng mà Hạ Phong vẫn chưa nói hết lời anh lại nói tiếp : Em lấy hạng mục này đi.

Ông mau thu xếp về tổng công ty để Địa Hải cho cô ấy.

Hả ? không phải chứ? Mình chỉ xin giúp thôi mà cho luôn cả công ty sao ?
Đ...được , tôi lập tức..đi ngay ! Vứt bỏ được một gánh nặng tất nhiên người đàn ông kia sẽ không do dự gì rồi.

Trước đây ông ta làm ở Hạ thị lương cao biết bao nhiêu còn ăn không ngồi rồi ai mà ngờ bị điều đến Địa Hải khổ cực như vậy.

Ông ta đến Địa Hải làm tổng giám đốc nhưng không có hơi của Hạ thị thì chẳng làm được gì.
Tịch Nguyên đứng sau lưng vẫn chưa hết ngạc nhiên , cô hỏi lại : Có phải hơi quá rồi không ?
Đừng vội mừng ! Cho em 3 ngày không làm được thì về đây làm thư kí cho tôi Hạ Phong nói
Có việc làm rồi đương nhiên là phải cố gắng.

Ánh mắt Tịch Nguyên sáng lên nhìn anh: Tất nhiên sẽ làm được rồi ! Tôi đi lấy thêm thông tin về Khoa Lãm.

Ừm, cuối hành lang có phòng tài liệu.

Em vào đó tìm cho gần.
Tịch Nguyên tung tăng ,nhảy chân sáo đến phòng tư liệu cuối hành lang.
Cô tìm tất cả tư liệu của Khoa Lãm để trước mặt mình.


Cô đọc hết bản này đến bản khác rồi cố gắng ghi nhớ những thứ quan trọng nhất của Khoa Lãm .
Trước đây khi Đặng Huy còn là tổng giám đốc thì hạn mục này rất khó có thể lấy được nhưng bây giờ con trai ông ta Đặng Khoa thay thế thì chắc chắn sẽ dễ hơn nhiều.

Đơn giản vì hắn ta là một kẻ chỉ biết ăn chơi bậc nhất Đế Đô.
Tịch Nguyên vẫn mãi mê tìm kiếm nên không biết Hạ Phong đã đứng ở cửa bao lâu .
Hạ Phong đến cạnh cô tùy tiện cầm một tờ tài liệu trên bàn hỏi :Thu hoạch được gì không ?
Tịch Nguyên nhìn vào tài liệu tong tay gật đầu :
Cũng kha khá rồi !
Anh đưa tay xoa đầu cô : Cố lên ! Tiết lộ cho em một bí mật nhỏ muốn gặp được Đặng Khoa thì đến sân bắn Bắc Phương.

Dạo gần đây hắn đang có hứng thú với thứ này.

Cô quay sang nhìn anh chớp mắt : Ây...đây là mở cửa sau cho tôi sao ?
Khóe miệng Hạ Phong cong nhẹ lên , anh tránh đi ánh mắt của cô : Không , đây là chỉ điểm.

Sau này em có thất bại , tôi cũng sẽ mặc kệ.
Xì ! Tôi sẽ thành công.

Hơn nữa tôi sẽ đưa Địa Hải lên cao hơn cả Hạ thị.


Đến lúc đó thì sẽ đổi lại là anh ôm đùi tôi !
Hạ Phong nhướng mày nhìn cô .
Nhận thấy được lời vừa nói có hơi sai sai cô bèn sờ mũi rồi vội khua tay , cười : Hì hì, tôi chỉ đùa thôi ! Lúc anh phát triển Hạ thị , tôi chỉ là một sinh viên sao mà bì với anh chứ !
Tôi sẽ chờ đến ngày tôi được ôm đùi em !
Ể....!tôi chỉ đùa thôi mà ! Chờ đến ngày đó thì anh bạc cả tóc luôn rồi ! Đến lúc đó tôi cũng chẳng còn sức để anh ôm nữa rồi ! Cái con người này thật là ! Sau này nói chuyện với anh ta cần phải cẩn thận .
Tịch Nguyên suy nghĩ rồi gật gật đầu.

Đột nhiên cô nghe thấy gì đó , theo bản năng cô chạy nhanh về phía cửa ra vào nhưng chậm mất một bước cô ra sức gõ mạnh vào cửa : Có ai ngoài đó không ? Bên trong còn người mà !
Hạ Phong thấy bản năng nhạy bén của cô thì rất ngạc nhiên , đến anh còn không phát giác được là cửa đang sắp bị ai đó khóa lại nhưng không ngờ cô lại nhanh phát hiện như vậy.

Anh cau mày :
Đừng kêu nữa nhân viên tan làm hết rồi ! Để tôi gọi cho Hướng Viễn đến.

Mẹ nó ....!rõ ràng là muốn chơi chết bà đây mà ! Vẫn còn đang tức giận thì sắc mặt Tịch Nguyên trắng bệch , cô ôm bụng dựa vào bàn, người cô như bị ai hút hết sức lực, trán cũng bắt đầu chảy mồ hôi lạnh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui