Vậy mau đến đây đi!” Diệp Tu nhịn không được mở rộng vòng tay, sau đó nhìn cô không rời mắt.
“Uhm!” Bước đi trong gió, Giản Ái dường như có thể nghe thấy được tiếng của mình lẫn trong tiếng mưa lất phất.
Sắp đến rồi phải làm gì nữa đây? Thực ra tim cô lúc này đã đập như nổi trống. Nhưng sườn mặt trong mưa của Diệp Tu lại lóe lên vẻ sắc nhọn, không cho bất cứ ai phản bác. Một bước, hai bước, theo từng bước chân Giản Ái tiếp đến gần, không gian yên tĩnh xung quanh cũng bắt đầu vang lên tiếng mưa tí tách.
Ở cô phía sau, Diệp Thắng Kiền cùng bà Thư Mai chỉ dám trợn to hai mắt nhìn, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Còn Giản Ái bước chân chỉ hơi chút ngừng lại một chút là sắc mặt Diệp Tu lại tái mét. Nhưng lúc này Giản Ái lại bắt chước anh vươn hai tay ra. Sắc mặt Diệp Tu lúc này mới từ tái xanh chuyển sang đỏ ửng: “Đến đây đi!”
Theo lời anh nói, Giản Ái tiến đến gần anh rồi đột nhiên giơ cao cao bàn tay lên, sau đó đem hết sức lực toàn thân mà cho anh một bạt tai trời giáng. Vệt đỏ ửng trên mặt Diệp Tu không phải là đỏ mặt bình thường mà là dấu hiệu chứng tỏ thể lực anh đã vô cùng cạn kiệt, mà lúc này cách duy nhất để cô có thể xoay chuyển tình hình chính là cho anh một bạt tai trời giáng, khiến cảm xúc của anh từ mừng rỡ như điên rơi xuống mất mát tột cùng. Làm cho tâm tình đột nhiên biến chuyển quá nhanh tìm không được điểm tựa cân bằng, do đó không kịp điều chỉnh, chỉ có thể để mặc cho cảm xúc điều khiển cơ thể mình.
Cho nên Diệp Tu sau khi không thể tin nhìn thoáng qua cô, thân thể từ từ, từ từ lay động, sau đó bùm một tiếng mà ngất đi.
“Tu Tu!” Cùng lúc đó, Diệp Thắng Kiền cùng bà Thư Mai đồng thời vọt lên. Ngay trong lúc ôm lấy anh, bà Thư Mai còn không quên giơ cao tay giáng một cái tát tính trả thù cho con mình: “Cô dám đánh nó.”
Giản Ái không hề tránh né, chỉ bình thản mở miệng: “Nếu không phải là bác ép anh ấy đến bước này, cháu sẽ đánh anh ấy sao?”
“Đã lúc nào rồi chứ, còn không mau buông tay bà ra, gọi bác sĩ nhanh đi!” Diệp Thắng Kiền ôm Diệp Tu giận dữ hét lên với vợ mình.
Bà Thư Mai lúc này mới giật mình bừng tỉnh, tay chân cũng bắt đầu hoảng loạn. Bệnh viện cũng hoảng loạn hết cả lên. Bởi vì vết thương của Diệp Tu cứ tái đi tái lại, lại thêm việc anh có một người mẹ bất chấp lý lẽ nên các bác sĩ phải luôn mệt nhoài trong tiếng mắng chửi của bà Thư Mai. May mắn là năm ngày sau, Diệp Tu cũng tỉnh.
Giản Ái run run vuốt ve mặt anh, “Cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi.” Bởi vì năm ngày này cô đều ngồi trông ở bên giường bệnh nên đến giờ giọng cô cứ khô khốc hẳn đi.
“Giản Ái!” Diệp Tu kinh ngạc nhìn cô. Chậm rãi vươn tay ra: “Anh nằm mơ!”
“Mơ thấy gì?” Giản Ái cầm lấy miếng bông lớn trên bàn nhúng vào chút nước sau đó từng chút từng chút một thấm ướt bờ môi anh.
“Anh mơ thấy em đòi chia tay anh.” Giọng anh tương đối bình thản, nhưng sau lưng cô lại không hiểu sao lại thấy ớn lạnh.
“Chỉ là mơ thôi!” Cho nên Giản Ái tận lực dịu dàng nhìn anh. “Mơ thì không thể là thật được.”
“Nhưng giấc mơ đó rất thật. Cho nên…” Diệp Tu bật mạnh người lên, bàn tay còn đang truyền dịch liều lĩnh bóp cổ cô. “Anh quyết định bóp chết em trước, sau đó đi tự sát!”
Khụ! Khụ! Giản Ái muốn kéo tay anh ra, nhưng lại sợ không cẩn thận đụng tới kim truyền làm rách da tay anh. May mà bảo vệ ở ngoài cửa đã nhanh chóng bước vào tách bọn họ ra. Giản Ái ôm cổ đã gần như muốn hết hơi, nhưng cô vẫn cố gắng chịu đựng cổ họng đang đau nhức mà ồ ồ mở miệng nói, “Khụ! Em đã nói với anh chỉ là nằm mơ thôi mà, em nào dám chia tay anh chứ! Khụ, còn nữa vì sao em ở trong này, là vì bác gái thấy bệnh tình của anh đã đến lúc nguy kịch, cho nên không thể không bảo em đến đây. Khụ!”
Nói xong một hơi, Giản Ái lại cố hết sức ho khan vài tiếng sau đó rót một cốc nước lớn. Nhưng sau khi nhìn đến hai tay Diệp Tu bị bảo vệ khống chế, cô lại vội vàng buông cốc nước, vội vàng hất tay đám bảo vệ. “Buông ra, anh vẫn là bệnh nhân đấy.”
Bảo vệ nghe vậy đành phải buông hai tay ra, nhưng vẫn đề phòng canh giữ ở phía sau Giản Ái. Lúc này Diệp Thắng Kiền nhận được tin liền hùng hục chạy tới. Đi theo sau ông là bà Thư Mai đang vui sướng khi thấy người gặp nạn.
Lúc này Giản Ái vọt lên, kéo tay Thư Mai mà gào lên: “Diệp Tu thế nào cũng không chịu tin cháu chưa từng muốn chia tay anh ấy, nếu thật sự có, cũng chỉ có bác mới có khả năng ép cháu như vậy. Nhưng mà bác có làm như vậy sao?”
Thư Mai há to miệng, nha đầu chết tiệt kia! Dám ném củ khoai lang nóng phỏng tay này qua cho bà. Nhưng Diệp Tu nghe vậy lại nhìn chằm chằm mẹ mình. Cho nên vì nghĩ cho sức khỏe của con trai, bà Thư Mai đành phải trái lương tâm nói: “Mẹ không có!”
“Đúng vậy! Cả bác gái có khả năng ép chúng ta chia tay nhất cũng nói như vậy,” Giản Ái buông hai tay bà Thư Mai, quay đầu lại nói với Diệp Thắng Kiền. “Bác lại càng không thể làm như vậy, bác nói có đúng không bác!”
Diệp Tu ở trên giường nghe vậy lại quay đầu không xác định nhìn ba mình.
“Đúng vậy! Không ai dám.” Nét mặt già nua của Diệp Thắng Kiền có chút xấu hổ.
Giản Ái lại trầm mặt xuống nói với Diệp Tu: “Tin chưa! Em đã nói trên đời này có cha mẹ nào lại không thương con như chính bản thân mình, hơn nữa bác trai bác gái vừa nghe thấy bệnh tình anh không tốt lắm liền lập tức chạy suốt đêm đưa em đến chăm sóc anh. Nào ngờ anh vừa tỉnh lại là vì giấc mơ khốn kiếp kia mà muốn bóp chết em.”
Diệp Tu đối diện với ánh mắt cô, ánh mắt như lửa: “Hừ! Anh nói giống như mơ, là em nghĩ anh thực sự nằm mơ à!”
Giản Ái vắt khăn mặt đắp lên mặt anh: “Rồi, rồi! Anh là bệnh nhân, anh là lão đại, anh nói không phải mơ vậy thì không phải mơ. Không muốn nằm mơ thì không nằm mơ, cho dù bây giờ anh có nói cục than màu trắng, em cũng sẽ phụ họa theo anh.”
Động tác thoải mái tự nhiên của cô lại không che dấu được vẻ căng thẳng trên mặt. Diệp Tu dùng bàn tay không truyền dịch cố sức kéo cái khăn trên mặt nói: “Bây giờ anh nói muốn kết hôn, vậy có phải em cũng muốn kết hôn với anh.”
Bộp! Giản Ái va đầu vào giá truyền dịch, vội vàng xoa xoa trán. Diệp Tu dò xét mặt cô, dùng ánh mắt đen kịt nhìn cô nói: “Hay là em thật sự nghĩ chia tay anh.”
“Không phải!” Giản Ái nơm nớp lo sợ trả lời.
“Vậy là em đã đồng ý.” Dáng vẻ gầy yếu của Diệp Tu so với mọi ngày lại càng sắc bén bức người. Mồ hôi lạnh rịn ra từ trên trán chảy xuống cằm Giản Ái.
Bà Thư Mai ở ngoài cửa thấy vậy liền vội vàng nói với chồng: “Việc này nếu để con bé đồng ý thì sau này con mình sẽ thật sự cưới cô ta sao? Không được, tôi phải nói với nó là vừa rồi chỉ là nói đùa với nó thôi.”
Diệp Thắng Kiền vội vàng ngăn lại nói: “Con mà lại xảy ra chuyện, tôi sẽ không để yên cho bà đâu. Chưa hết, tôi còn muốn thu mua công ty thời trang và trang sức Phi Điểu của bà để đám người nhà bà đến một phân tiền cũng không có được, sau đó giao lại toàn bộ cho con trai Thu Quý Mị.”
Những lời này thành công khiến bà Thư Mai buộc lòng phải hậm hực im miệng. Bên trong phòng bệnh, Giản Ái vẫn còn kề cà chưa đưa ra được câu trả lời thuyết phục cho Diệp Tu, cả người cô cũng trở nên cứng đờ.
“Thực ra là em đồng ý.” Thật lâu sau, Giản Ái mới nhỏ giọng nói.
Diệp Tu không hề động đậy, nhưng Giản Ái vẫn nhìn ra được vẻ không tin tưởng trên mặt anh. Giản Ái nhẹ thở dài, có phải là cô đồng ý quá nhanh nên mới khiến cán cân trong lòng anh bị nghịch chuyển.
Đợi chút! Vì sao Diệp Tu lại phải rút kim truyền dịch trên tay mình.
“Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta phải mau đến cục dân chính thôi, giờ này chắc bọn họ còn chưa hết giờ nhỉ?”
Giản Ái vội vàng đè tay anh lại. Ánh mắt Diệp Tu nhất thời giống kiếm rút ra khỏi vỏ. “Có phải em lại đổi ý rồi không?”
Giản Ái thán phục! Vẻ mặt lại không tự chủ được mà dịu dàng. “Vậy có phải anh tính dùng em để xung hỉ không hả?”
Xung cái gì hỉ?
“Dùng kết hôn để xung hỉ cho cái cơ thể ốm yếu này của anh ấy! Nếu không phải thì anh phải mau chóng lành lặn lại cho em.”
Bên ngoài phòng bệnh, nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, Diệp Thắng Kiền không khỏi bật cười. “Tốt lắm, tốt lắm, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Sau này tôi không cần phải lo rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...