Diệp Thắng Kiền trốn bồn hoa sau lưng bàn ăn của hai người mà lau mồ hôi lạnh một phen. Thật sự là xấu hổ quá! Sống cùng con trai lâu như vậy rồi mà cho tới giờ ông vẫn không biết con trai ông lại có sức phá hoại mạnh đến như vậy. Ông còn muốn ló đầu ra nhìn thêm một chút thì cậu bồi bàn ở bên cạnh đã hảo tâm nhắc nhở: “Tiên sinh, đầu ngài lộ quá rồi.”
“Đừng quấy rầy tôi,” Diệp Thắng Kiền mắt cũng không thèm nâng, rút một xấp tiền ra đưa cho cậu bồi bàn.
“Quấy rầy cái gì chứ?” Giọng nói này mặc dù thấp, nhưng vẫn khiến Diệp Tu đang ngồi bên bàn ăn vểnh tai lên nghe ngóng.
“Tôi đâu có gì đâu?” Giản Ái nhìn Diệp Tu không hiểu sao lại ghé lỗ tai về phía bồn hoa: “Anh sao vậy?”
“Cô không có gì. Tôi cũng không có gì.” Diệp Tu làm bộ lơ đãng ngoái đầu thoáng nhìn lại, Diệp Thắng Kiền ở sau bồn hoa mà run rẩy cả người, không ngờ ánh mắt của con trai ông lại sắc bén như vậy.
Diệp Tu cố hết sức giữ vẻ bình tĩnh, quay khuôn mặt Giản Ái đang khó hiểu nhìn anh lại. “Ăn no chưa.”
“Mới bắt đầu ăn thôi mà!” Giản Ái buồn bực ngẩng đầu nhìn anh.
“Nhưng mà cô tay thô chân thô quen rồi,…” Diệp Tu chíu chặt mày. “Dùng bữa ở nơi như thế này sẽ thoải mái sao?”
Con trai, khả năng nói chuyện của con đúng là tệ quá rồi đấy, Diệp Thắng Kiền ở sau bồn hoa suýt chút rơi lệ.
Đừng có trưng ra vẻ mặt ấy nữa, ba à, cô gái của con thì con quyết định. Diệp Tu lén đưa tay đến bên hông, làm động tác đuổi muỗi.
Được rồi, con trai. Nếu con không nói mấy lời cục mịch như vậy thì cần gì người cha già này phải ra tay chứ?
“Anh rốt cuộc đang nhìn cái gì vậy?” Giản Ái ngồi ở đối diện Diệp Tu mà nhíu mày.
Cái cô chết tiệt này, cô còn dám nói nữa, chắc chắn là cô cùng ông già liên hợp với nhau! Nghĩ cũng biết, người bình thường thích tự do, làm sao có thể đột nhiên chọn nhà hàng Âu. Diệp Tu từ trên xuống dưới nhìn Giản Ái vẻ mặt đang vô cùng khó hiểu.
“Được rồi! Không ăn thì không ăn, dù sao tôi cũng không thói quen ăn ở mấy chỗ kiểu này.” Vừa mới bị Diệp Tu dọa, Giản Ái quyết định hiện tại phải biết nghe lời, vâng theo ý tứ của anh. Nếu không anh lại muốn lôi cây đàn vi-ô-lông ra mà đập vỡ trên bàn.
Ai vừa nãy còn nói mới bắt đầu ăn —— Hừ! Cái cô chết tiệt này hình như không biết tình cảnh hiện tại của cha già mình thì phải!
“Cha già, hẹn cô gái của mình đến đây rốt cuộc là có ý gì?” Diệp Tu thì thào tự nói.
“Anh biết hết rồi?!” Giản Ái sợ tới mức toàn thân cứng đờ.
“Tôi nên biết cái gì?” Diệp Tu cười lạnh khoanh tay đáp.
Này! Đối xử với phụ nữ phải lễ độ chút chứ. Diệp Thắng Kiền ở sau bồn hoa không khỏi bị thái độ của con trai chọc cho đổ một đầu mồ hôi lạnh.
Vô cùng xin lỗi, nhưng con không cần ba phải dạy đâu. Từ mẹ, đến dì Thu, tấm gương thất bại của ba còn chưa đủ để con tự kiểm điểm sâu sắc sao? Diệp Tu nặng nề mà bĩu môi sau đó kéo Giản Ái đi.
Công sức tối nay coi như bỏ sông bỏ bể rồi. Diệp Thắng Kiền ở sau bồn hoa mà thở dài.
Ngay lúc Giản Ái trợn mắt há hốc mồm lại sực nhớ đến chuyện chưa lấy hoa hồng. “Còn hoa nữa!”
“Ngoại trừ tôi, không được để ai trong nhà tôi quyết định thay cô.” Bên tai cô đột nhiên vọng đến giọng nói lạnh lùng của Diệp Tu.
Hình như không liên quan gì tới bó hoa đó nhỉ!
“Hoa đó đẹp lắm mà.” Không thể lãng phí.
Giản Ái tiếp tục nhẫn nại!
“Bó hoa đó có đẹp cũng không phải là do tôi tặng, cô lấy làm gì chứ?”
Cha già nhà mình bản thân không chịu sửa đổi, không được lấy hoa của ông ấy, xúi quẩy! Diệp Tu dè bỉu bó hoa của ba mình.
“Nè! Nè, nè…! Bây giờ đã hết thời gia trưởng rồi. Anh phải tôn trọng ý kiến của tôi.” Giản Ái dưới tình thế cấp bách, hất tay muốn đi lấy hoa.
Diệp Thắng Kiền ở sau bồn hoa vui như mở cờ trong bụng, nhìn đi, con trai cứ khinh thường ba anh đi, thực ra ba anh mới là cao thủ nhé.
“Cô muốn thì ngày mai tôi sẽ tặng cô cả một ngàn tám trăm bông.” Diệp Tu giữ chặt cô, vẻ mặt hoàn toàn là không nhượng bộ.
“Ai cần hoa của anh chứ.” Mắt thấy bàn ăn càng ngày càng xa, Giản Ái chỉ thiếu đường là lấy đao chặt đứt cánh tay anh đang kéo tay mình. “Không nhìn thấy bó hoa đó rất tươi sao, lấy ra đem đi bán có khi còn bán được giá tốt đấy!” Người này mà cũng là doanh nhân sao, cả chuyện tái sử dụng phế phẩm cũng không biết.
Rầm một tiếng, phía sau Giản Ái hình như có cái gì đó rớt xuống. Cô vừa định quay đầu, Diệp Tu đã kiên quyết xoay mặt cô lại. “Tôi đói rồi, trước tiên đi theo tôi ăn cái gì đó đã.”
Cửa vừa đóng, xe Diệp Tu đã gầm rú phóng đi. Nơi đến không phải là khách sạn hay nhà hàng nào, mà là nơi Giản Ái thuê trọ.
Giản Ái tưởng anh muốn cô nấu đồ ăn nên đi vào bếp, “Ăn mỳ hay ăn cơm, mù thì có ngay chứ cơm thì phải chờ thêm lát nữa.”
“Không ăn gì hết.” Diệp Tu kẻo lỏng caravat. Giọng cũng không cao, chỉ là thần bí nói một câu mà đã khiến Giản Ái căng thẳng hết cả người.
Cô quay đầu nhìn lại, Diệp Tu chậm rãi cởi âu phục sau đó đi về phía cô.
Giản Ái không khỏi hít một hơi khí lạnh. Cô khô cằn nói: “Anh không phải nói anh đói bụng sao?” Chẳng lẽ muốn ăn cô trước, đừng nha, bây giờ cô đang đói đấy, có chết cũng phải làm một con quỷ no.
“Trước tiên không ăn mấy món đó.”
Thật vậy rồi hả! Giản Ái ôm lấy hai cánh tay, lời lẽ đanh thép: “Tôi yên cầu nhân quyền.”
“Chúng ta trước tiên ăn chút thức ăn nhẹ, sau đó xem phim.” Diệp Tu tháo caravat xuống sau đó trực tiếp xắn tay áo lên.
Cái tên này đúng là xấu xa, cứ nói chuyện lấp lửng, hại cô suýt chút hiểu lầm.
“Được không?” Diệp Tu nhìn Giản Ái há miệng ra lại có chút mất kiên nhẫn. “Đừng có há miệng ra như vậy nữa, xấu chết đi được.”
“Tôi mà xấu á, có anh xấu thì có!” Sau khi nói xong, Giản Ái thẳng tiến vào phòng ngủ thay đồ thoải mái rồi bước ra. Sau đó khoác tay Diệp Tu, “Đi thôi!”
Diệp Tu vốn ngại miệng cô không nói được câu gì tốt đẹp đang tính nói cô, lại thấy cô khoác tay mình thì khóe miệng không khỏi cong lên. Có điều anh vẫn thấy không đủ liền kéo đầu Giản Ái về phía mình một chút.
Giản Ái bị anh chỉnh sang tư thế chim nhỏ nép vào người này thì vô cùng không quen. Nhưng Diệp Tu lại làm như không thấy cô đang kháng nghị. Cho nên đến khi Giản Ái theo anh đến ngồi trong rạp chiếu phim thì cổ cô đã cứng đờ cả ra. Đều tại tên Diệp Tu này, Giản Ái oán hận nhìn anh.
Diệp Tu vỗ cô một cái, bổ cứu nói. “Nè! Đừng có làm vẻ mặt như vậy chứ, tôi ra ngoài mua bỏng cho cô ăn.”
Bỏng cũng có phải đồ trang điểm đâu, có thể thay đổi sắc mặt sao? Giản Ái nghiêm mặt nhìn thẳng phía trước: “Tôi tự ra ngoài mua.” Nhân tiện để gió lạnh thổi bớt chút phẫn nộ của mình.
“Không được, nhìn sắc mặt cô nửa xanh nửa đỏ, nhìn cứ như thầy tướng ấy, sau khi ra khỏi đây lỡ làm người ta sợ thì làm sao? Vẫn để tôi ra ngoài mua cho!”
Nói linh tinh, “Anh mới giống thầy tướng ấy!” Giản Ái vừa mới quay đầu mắng Diệp Tu lại không cẩn thận bị anh hôn một cái lên mặt. “Chịu quay đầu nhìn tôi rồi sao. Vì sao lúc nãy lại kỳ quái vậy hả?”
“Ai bảo anh hại cổ tôi cứng đờ như muốn rớt.” Giản Ái xoay tròng mắt. “Tôi muốn phạt anh.”
Thấy vẻ mặt cô đã tốt hơn, trái tim Diệp Tu cũng bắt đầu nhộn nhạo. “Phạt tôi thế nào?”
“Ăn đậu hủ thúi.” Giọng Giản Ái lại thêm phần dụ dỗ: “Nghe nói nó bên ngoài thúi, nhưng bên trong rất thơm.” Giọng điệu giống như là có chút làm lợi cho anh.
Nhưng trong đầu Diệp Tu vừa nghĩ đến đậu hủ thúi, liền ngay lập tức kiên quyết lờ đi yêu cầu trừng phạt của Giản Ái.
Xem phim xong, Giản Ái ở trên đường về nhà vẫn không từ bỏ ý định nói. “Anh còn nói để tôi phạt anh, vậy mà bản thân lại không chịu phạt. Anh đàn ông đại trượng phu mà nói không giữ lời gì hết.”
…
Diệp Tu vẫn hờ hững vờ như không nghe thấy. Giản Ái thấy anh như vậy thì không khỏi có chút bực bội. Dỗi hờn đi một mình về phía trước.
Diệp Tu liền vọt lên, đến trước mặt cô sau đó đưa tay nắm lấy cổ tay cô, sau đó nữa lại nhe răng ra uy hiếp: “Ăn thì ăn, nếu khó ăn quá thì phần thừa lại cô phải ăn giúp tôi.”
“Ha ha ha ha, anh, Diệp Tu, anh, anh thật sự chịu ăn hả? Thôi bỏ đi, tôi không làm khó dễ anh đâu.”
Trên gương mặt lạnh lùng của Diệp Tu đột nhiên xuất hiện vẻ gì đó như là không bằng lòng, thật sự là hiệu quả rất rõ ràng. Cho nên ăn đậu hủ thúi hay không chỉ là thứ yếu.
Diệp Tu đối với thái độ này của cô lại vô cùng khinh thường, “Nói được thì làm được!”
Nhưng Giản Ái nhìn thấy vẻ mặt anh rõ ràng là khổ sở, lại cố ra vẻ sảng khoái liền nhịn không được mà lại cười ha hả.
Buổi tối, Diệp Tu ăn đậu hũ thúi xong liền lao vào phòng tắm nôn. Giản Ái tắm xong vừa sấy tóc vừa cười thầm. Có khi cô sợ anh muốn chết, hóa ra anh cũng chỉ là một gã đàn ông thúi.
Chờ Diệp Tu nôn xong đi vào phòng khách lấy khăn giấy lau miệng, Giản Ái mới nén cười hỏi anh. “Rõ ràng đã nói nếu khó ăn quá thì anh có thể đưa tôi ăn mà!”
Không ngờ, Diệp Tu lại nổi giận, cầm khăn giấy trong tay hung hăng ném vào trong thùng rác. “Mấy thứ khó ăn như vậy, tôi còn ăn không vô thì sao phải để cô gái của tôi ăn chứ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...