Trong lúc Giản Ái nói, Diệp Tu không phát ra âm thanh gì, gần như là không nói được một câu. Anh chỉ cảm thấy đau đầu, bước chân lảo đảo giống đã uống say. Anh lập tức đi xuống cầu thang đến gara, lái xe ra khỏi bãi đỗ. Nhưng những lời Giản Ái nói vẫn không ngừng oanh tạc ở trong đầu anh, khói bụi sau cú nổ ấy dường như còn chạy ra khỏi đầu bao phủ toàn bộ thùng xe. Cho nên Diệp Tu phải mở cửa sổ trên nóc xe ra. Gió nhanh chóng mà lại mạnh mẽ ùa vào.
Lúc rẽ vào một giao lộ, anh có chút hoảng hốt nhìn đèn đỏ ở đằng trước, trông nó thật giống đôi mắt Giản Ái vừa khóc lúc nãy. Bỗng nhiên trời lại đổ cơn mưa khiến người đi trên đường phải ào ào chạy trốn. Không gian trong lúc nhất thời yên tĩnh hẳn, cả tiếng mưa rơi trên lá cũng có thể mơ hồ nghe thấy được. Mưa càng lúc càng lớn, phủ một lớp màn trắng xóa lên khắp nơi, làm mờ cửa kính xe cũng làm mờ ánh mắt Diệp Tu.
Anh đậu xe ở ven đường. Sau đó gục đầu lên tay lái, anh không khóc, chính là đang nghẹn ngào, nghẹn đến không thể nào kìm được. Ven đường có một cậu bé che ô lớn tiếng nói với mẹ: “Mẹ ơi, chú này khóc to chưa kìa.”
Diệp Tu nghe vậy liền ngẩng đầu, cả người đều bất động. Rốt cuộc là anh khóc sao. Xấu hổ, xấu hổ quá! Anh liều mạng đạp chân ga, tựa như một mũi tên mà lao về phía trước. Tay lái ở trong tay anh xoay tròn vun vút. Tiếng gió tiếng mưa rơi ầm vang đầy lỗ tai.
“Đàn ông mà khóc là loại vô dụng.” Giọng nói nghiêm khắc của Diệp Thắng Kiền nói với anh lúc còn bé lại quanh quẩn bên tai. “Tập đoàn Nhạc Nhã Hiên sẽ không cần một người vô dụng nối nghiệp.”
Anh rốt cuộc vẫn là kẻ vô dụng sao? Diệp Tu bỗng nhiên thấy choáng váng, mơ hồ, cả người giống như bị người ta quăng xuống vực sâu không đáy, lấy hết đi mọi giác quan và cảm giác, chỉ còn lại bóng tối bao trùm.
Tiếng xe cứu thương cũng từ xa tiếng đến gần.
“Không được để ba tôi biết.” Lúc được người ta đưa lên xe cứu thương, miệng của anh theo vô thức mà mấp máy.
Nhân viên cứu hộ nâng cáng tặc lưỡi kinh ngạc. “Hiếu thảo quá, xảy ra chuyện cũng không muốn để ba mình biết. Sợ ông cụ lo lắng chứ gì. Bỏ đi! Thấy cậu hiếu thảo như vậy, tôi sẽ thanh toàn cho cậu!”
Lúc Giản Ái chạy tới bệnh viện, Diệp Tu vẫn còn đang hôn mê.
Cái giọng nói tận lực đè thấp của bác sĩ chui vào trong tai cô, “Anh ta không phải bị tai nạn giao thông, mà là do vết thương trên trán anh ta gặp mưa bị nhiễm trùng nên mới sốt cao. May mà người qua đường phát hiện kịp thời, nên không bị dầm mưa đến viêm phổi.”
Giản Ái thở dài nhẹ nhõm một hơi. “Cám ơn bác sĩ.”
“Không cần khách sáo, nằm theo dõi hai đêm, nếu bớt sốt là có thể xuất viện.”
“Vâng! Vâng!” Giản Ái gật đầu giống con gà con mổ thóc.
Bác sĩ mỉm cười một cái rồi tính đi ra ngoài, nhưng hình như lại nhớ ra cái gì đó liền quay đầu lại: “Đúng rồi, lúc anh ta hôn mê có nói không được cho người nhà anh ta biết, cô xem rồi làm đi!”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề.” Giản Ái vội vàng xác nhận. “Nhưng mà bác sĩ, nếu không thể báo cho nhà anh ấy biết thì tôi có thể ở lại bệnh viện trực đêm không.”
“Được!” Bác sĩ trả lời: “Lát nữa tôi sẽ cho hộ ly mang một cái giường nhỏ qua, nếu bệnh nhân nửa đêm tỉnh dậy, cô nhớ phải cho anh ta uống thuốc.”
“Cám ơn!” Tiễn bác sĩ đi xong, Giản Ái liền đóng cửa phòng bệnh lại. Trong phòng bệnh lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh.
Nội trong một năm mà liên tục hai lần ra vào bệnh viện, mặc dù chuyện không xảy ra với mình, nhưng thôi cứ xem như là xui xẻo năm hạn vậy! Giản Ái thở dài, kéo chăn đắp lại cho Diệp Tu. Nhưng nhìn khuôn mặt anh lúc ngủ say, tay cô lại vô thức mà lướt theo đường nét gương mặt anh. Diệp Tu từ trong yết hầu lầm bầm hai câu, nhưng vẫn không mở mắt. Có điều cô vẫ nghe thấy rất rõ.
“Giản Ái, xin lỗi!”
Trong lúc nhất thời trái tim cô liền đập với tần suất vượt qua mức bình thường.
Buổi tối, Giản Ái chờ Diệp Tu chuyền nước xong mới bò lên cái giường nhỏ. Cô rất nhanh liền đi vào giấc mộng đẹp, không biết có phải là do phòng bệnh riêng đãi ngộ tốt hay không mà điều hòa trong phòng rất mạnh. Trong lúc ngủ mơ, Giản Ái rùng mình một cái, theo bản năng muốn kéo chăn lên. Đột nhiên thấy trên người hơi nằng nặng, hình như có ai đó ném chăn xuống. Cô mở mắt ra liền nhìn thấy Diệp Tu đang cẩn thận động đậy người cách một giường mà đắp chăn cho cô.
“Anh tỉnh rồi hả!” Giản Ái lập tức ngồi dậy, cũng cách giường bệnh mà với lên sờ trán anh. “Vẫn còn nóng lắm.”
“Không sao.” Diệp Tu xốc chăn lên chính thức rời giường.
Đúng là khó chịu, chẳng đáng yêu như lúc hôn mê: “Muốn đi đâu, tôi dìu anh.”
“Tôi không yếu ớt như vậy đâu.” Diệp Tu vừa đứng lên, cảm giác cháng váng liền đột ngột ấp tới, anh kiên quyết áp chế nó, nét mặt vẫn ung dung không đổi sắc như trước.
Nhưng lỗ tai Giản Ái lại rõ ràng nghe thấy tiếng bước chân lảo đảo. Cô vội vã tiến lên đỡ lấy anh.
“Không cần.” Anh chậm rãi buông tay Giản Ái ra sau đó cao ngạo ngẩng đầu, cử chỉ vững vàng như ngày xưa.
Có lẽ đúng là cô nghĩ nhiều. Cơ thể đàn ông tất nhiên phải mạnh mẽ hơn phụ nữ. Nhưng mà ngay sau đó là một tiếng Rầm!, thân hình cao lớn của Diệp Tu đổ xuống cửa. Sau khi Diệp Tu ngã xuống, máu trên người anh cứ như là chỉ trong nháy mắt đã bị tháo cạn, anh liều mạng kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng càng kiềm chế, anh lại càng chật vật, hoàn toàn không thể đứng dậy được.
“Anh đang giận tôi đúng không?” Giản Ái một lần nữa dìu anh về lại giường, cố ý thoải mái nói: “Vậy cũng không cần phải cố ý té ngã để muốn tôi đau lòng chứ.”
“Không có!” Sau khi lầm bầm một câu, tay Diệp Tu bỗng siết chặt.
Giản Ái quyết định lờ đi. Chỉ lo vắt khăn nóng, nhẹ nhàng lau lưng anh, rồi tay anh một chút. “Được rồi, đừng có giận nữa, chuyện hồi sáng là tôi đã sai, anh đại nhân đại lượng ngàn vạn lần đừng so đo với kẻ lòng gà mề vịt như tôi có được không?”
Diệp Tu mấp máy môi rồi hơi hơi nhắm mắt lại cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Không lâu sau, Giản Ái lại nịnh nọt tiến đến gần. “Diệp đại nhân, Diệp lão gia! Ngài không muốn uống nước à, muốn uống nước thì cứ sai tiểu nhân đi rót có được không?”
Diệp Tu chuyển động yết hầu. “Muốn đi toilet.”
“Không biết tiểu nhân có được vinh hạnh khoác tay ngài đi không vậy!” Giản Ái miệng là nói như thế, nhưng tay đã giúp anh đứng lên rồi.
Sau khi từ trong toilet đi ra, Giản Ái lôi từ phòng góc ra một cái nồi đất màu đỏ nhỏ đặt lên bàn: “Có đói bụng không, ăn cháo đi. Lúc nãy tôi có gọi người lén đem cái nồi đất nhỏ này tới đấy, bên trong có cháo ngon lắm á.” Vốn là bữa tối của cô, sau đó lại quên ăn mất.
Diệp Tu mở nồi đất ra nhìn thoáng qua rồi nói: “Có cà rốt, không ăn.”
“Còn có thịt với nấm hương ở trong nữa, anh thật sự không ăn sao!”
“Muốn ăn thì phải lựa hết cà rốt ra.”
Thói quen kén ăn, thật không tốt. Nhưng hiện tại anh là bệnh nhân, theo chính sách tạm thời có thể ưu đãi. Không thể đánh. “Vậy tôi ăn cà rốt, anh phụ trách ăn nấm hương.”
Diệp Tu liếc mắt nhìn cô một cái không hé răng. Giản Ái vừa đổ cháo vừa hỏi: “Diệp Tu.”
“Gì?” Cổ họng Diệp Tu hơi khàn khàn, có chút không tình nguyện nói chuyện.
“Anh có nhớ lúc anh hôn mê đã nói gì với tôi không?”
“Có sao?”
“Có!” Giản Ái cười cười. “Tôi cũng không thể tin được anh sẽ nói như vậy với tôi.”
“Nói cái gì?” Ngón tay Diệp Tu không tự giác nắm chặt ra giường.
Giản Ái múc một thìa cháo sau đó nói: “Anh mắng tôi, Giản Ái, cô là cái đồ không biết tốt xấu, xem tấm lòng của bổn thiếu gia thành lòng lang dạ thú.”
“Không thể nào.” Diệp Tu cúi đầu, cười khẽ một tiếng sau đó húp vào một miếng cháo.
“Sao lại không thể.” Giản Ái lại đưa một thìa cháo lên. “Anh còn nói tôi là cô gái xấu xa.”
“Tôi làm sao có thể nói cô là cô gái xấu xa.”
“Còn nữa.” Giản Ái lại đút một miếng cháo vào miệng anh. “Anh còn nói rằng tôi không được trắng.”
“Càng nói càng thái quá, tôi tuyệt đối không thể nói mấy thứ này.”
“Sao lại không thể.” Giản Ái cầm khăn giấy lau miệng cho anh, lại một lần nữa đút cháo.”Tục ngữ nói, say rượu mới nói lời thực, còn anh ấy à, anh là sốt ới chịu nói thật.”
Cô đút hơi nhanh nên sau khi liên tục nuốt mấy miếng cháo, Diệp Tu liền ho hai tiếng. Giản Ái vỗ vỗ anh lưng. “Muốn ăn nữa không?”
“Không ăn.” Diệp Tu phất phất tay. “Còn nữa, cô đừng có hù tôi, những lời này tôi tuyệt đối sẽ không nói.”
“Trên đời này không có tuyệt đối nha! Không phải anh nói anh không ăn cà rốt, vậy mà vừa nãy không phải vẫn ăn đó thôi.” Phương pháp dương đông kích tây này quả nhiên hữu dụng.
Giản Ái sau khi cười trộm xong liền dùng một ngón tay gõ đầu anh một cái. “Thế nào, mùi vị cà rốt cũng không khó ăn như anh nghĩ đúng không!”
Diệp Tu lập tức cứng đờ người, nhiệt độ trong phòng bệnh nhất thời chuyển thành âm mười độ, hình như còn có cả tuyết nữa. “Tôi không ăn được cà rốt.”
Sau khi nói xong, anh tiền ngã ngửa xuống. Chẳng lẽ trên đời này có cả chứng dị ứng với cà rốt: “Anh không phải là ăn nó vào sẽ tiêu đó chứ?” Giản Ái nghe thấy răng nanh của mình va lập cập, ngàn vạn lần đừng vì một củ cà rốt mà dẫn đến huyết án nha.
“Tôi đau quá!” Diệp Tu cười mỉm. “Gọi bác sĩ đi! Tôi sắp cố không được rồi.”
Lời này không thua gì tiếng sấm nổ bên tai Giản Ái. “Anh ráng chịu đựng một chút, tôi lập tức đi gọi bác sĩ.”
Cô tức khắc muốn lao ra ngoài. Nhưng sau khi nói xong, cô phát hiện trên mặt Diệp Tu đột nhiên xuất hiện một nụ cười đắc ý: “Á à! Anh gạt tôi.”
“Ai bảo cô gạt tôi ăn cà rốt.”
“Ai bảo anh kén ăn.” Giản Ái hung hăng chọc chọc bụng anh, đau đến mức anh phải nhếch miệng.
“Này!” Vị bác sĩ gõ cửa vào vẻ mặt nghiêm túc: “Cô Giản đúng không! Bây giờ khuya rồi, phiền cô đừng quấy rầy giấc ngủ của người khác.”
Giản Ái đại quẫn!
Chờ bác sĩ đi rồi, ma trảo của Diệp Tu đã trờ tới bên hông cô, kéo cô tới bên mình. “Giờ đêm đã khuya, xin đừng quấy rầy giấc ngủ của người khác.”
Giản Ái nhịn cười: “Diệp lão gia, đầu anh không choáng váng nữa hả.”
“Choáng chứ!” Hai tay Diệp Tu ôm lấy thắt lưng cô. “Nhưng có cô ở đây, choáng váng cũng không khó chịu lắm.”
“Vậy buông ra, ngoan ngoãn ngủ đi!” Giản Ái nhân cơ hội gỡ tay anh ra.
“Này! Để yên một lát đi. Tôi chỉ nói một lần này thôi.” Diệp Tu một lần nữa kéo tay cô. “Nếu tôi có làm chuyện gì khiến cô ghét thì xin cô cũng đừng ghét tôi.”
Giản Ái ngạc nhiên quay đầu nhìn Diệp Tu, “Anh nói cái gì?”
“Không nghe thì thôi!” Diệp Tu đỏ mặt, sau đó vội vàng buông tay ra. “Giờ khuya rồi, ngủ đi!”
Giản Ái vừa tức vừa giận đập anh một cái. Diệp Tu vừa nằm xuống liền ngủ rất nhanh, qua một lúc thật lâu, chắc cũng phải là nửa đêm, anh vì khát quá mà choàng tỉnh, rời khỏi giường muốn rót nước, nhưng đầu anh lại vô cùng choáng váng, kỳ thực có Giản Ái ở ngay bên cạnh giường, nhưng anh không gọi. Kết quả nước còn chưa rót, người đã rớt xuống đất, may mà Giản Ái không ngủ say nghe thấy tiếng động liền giật mình ngồi bật dậy. Cô ngồi xổm xuống, lúc đỡ anh dậy liền phát hiện anh đang cắn chặt răng.
Giản Ái cố gắng hết sức để mình trông thực tự nhiên: “Ầy! Sao anh lại mộng du thế.”
Anh hừ một tiếng không nói gì. Dìu anh lên giường, Giản Ái rót nước đưa đến miệng anh. Nhìn anh chậm rãi uống nước, cô bỗng nhiên cảm thấy thật xót xa, một người mạnh mẽ như vậy từ khi nào mà lại trở nên yếu ớt như vậy. Giản Ái không nhịn được mà ôm chầm anh.
“Gì vậy!” Diệp Tu nghi hoặc nhìn cô.
“Không có gì?” Giản Ái vội vàng thu hồi lại cảm xúc, nhẹ nhàng mỉm cười vuốt tóc anh. “Chỉ là phát hiện thấy anh cũng rất tuấn tú. Bất quá anh cũng không được chê tôi.”
Diệp Tu cười khẽ vùi đầu vào trong ngực cô, hơi thở nóng rực khẽ khàng phả lên trên cổ cô, Giản Ái nhẹ nhàng vỗ tay anh, dỗ anh từ từ đi vào giấc ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...