Diệp Tu ném điện thoại di động xuống, cả không gian hoàn toàn không một tiếng động, nhiệt độ trên người anh từ từ tăng cao, sức nóng không gì ngăn cản nổi. Cơ thể Giản Ái cũng bất giác run lên. Đột nhiên anh chống khuỷu tay, ánh mắt dò xét khuôn mặt Giản Ái, bờ vai cô, đến đường cong nhấp nhô trên người cô. Giản Ái ngẩng đầu, Diệp Tu liền vuốt ve khuôn mặt cô.
“Nhan sắc thay đổi rồi!” Câu này khiến người khác thật khó hiểu.
“Tôi không trang điểm!” Cho nên sẽ không có dấu hiệu bay phấn.
“Ai quy định là phải trang điểm mới có thể thay đổi nhan sắc.” Diệp Tu nhíu mày liếc cô một cái, vậy mà lại vén chăn lên bước ra ngoài.
Giản Ái nhịn cười: “Ngủ ngon, chúc anh có một giấc mơ đẹp!”
“Ừ!” Diệp Tu mặc quần áo sau đó mở cửa.
Đúng là một đêm hữu kinh vô hiểm (hoảng hốt nhưng không nguy hiểm), Giản Ái duỗi thắt lưng đã mệt mỏi, chui đầu vào chăn. Lúc này bên ngoài hình như có tiếng xe khởi động. Đúng là cái người kỳ quái, quẳng xuống một câu không hiểu ra làm sao như vậy rồi lại đi mất. Tuy vậy Giản Ái vẫn mặc quần áo, ngồi dậy, cầm gương soi mình, nhan sắc có thay đổi gì đâu! Chỉ là, người cô run lên một ccái, hơi lạnh à nha! Chẳng lẽ điều hòa ở đây mở lớn quá! Cô nhắm mắt lại một lần nữa chui vào ổ chăn.
Không lâu sau, Diệp Tu lại mở cửa vào, anh ngồi trên giường bóp miệng Giản Ái, đem hai viên gì đó đút vào miệng cô.
Khụ!
Giản Ái bị thứ đó làm cho sặc, cô tỉnh dậy ngẩng đầu nhìn anh: “Gì vậy?”
Khuôn mặt Diệp Tu đỏ gay: “Thuốc!”
Vô duyên vô cớ vì sao lại phải uống thuốc? Giản Ái vội vàng muốn nhổ ra.
Diệp Tu bịt miệng cô lại: “Sắc mặt cô trắng bệch ra rồi mà còn không uống thuốc, cô muốn chết à!”
Ừ ứ ư! Giản Ái trợn mắt, dường như là đang kháng cự.
“Đúng là đồ con gái đáng ghét, uống một viên thuốc mà cũng kém cỏi như vậy!”
Ứ ừ ư! Giản Ái muốn vặn bung cái tay đang bịt miệng cô ra.
“Đồ con gái chết tiệt, mau nuốt vào!” Diệp Tu gia tăng sức lực ở tay.
Ự ừ ứ! Giản Ái vẫn nhất quyết không chịu, kháng nghị kêu lên.
Diệp Tu vỗ vào mông cô một cái thật mạnh: “Không uống thuốc cũng được, tôi sẽ kêu bác sĩ kê mấy viên thuốc bọc đường trị phong hàn cho cô ăn.”
“Nước!” Khụ khụ! Giản Ái liều mạng nắm lấy cổ họng: “Nước á!” Có ai uống thuốc mà không cho uống nước chứ.
“À, à!” Diệp Tu chợt hiểu ra liền đứng dậy, lập tức rót một cốc nước đưa đến bên miệng cô.
Giản Ái vừa run rẩy vừa uống nước. Diệp Tu vỗ mạnh vào lưng cô giúp cô thuận khí.
Phì!
Cái vỗ này lực lại quá mạnh —— Nước trong miệng Giản Ái đều phun hết cả ra ngoài.
“Lại sao nữa?” Diệp Tu rất vô tội nhìn cô.
Giản Ái thở dài, mệt mỏi nằm xuống giường: “Không có việc gì!”
Cô nàng đáng thương!
Diệp Tu chậm rãi cúi người xuống gạt đi những sợi tóc mai dính trên mặt cô.
Ứ ừ! Giản Ái nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.
Còn chưa có làm hết đã lại thế này. Tay anh lại lần xuống ngực cô.
“Tôi là bệnh nhân đấy!” Giản Ái cắn răng nói.
“Hừ! Biết rồi, mau ngủ đi.” Diệp Tu tựa vào thái dương, “Chuyện còn lại, để một mình tôi làm là được.” Anh nắm lấy cằm mút lấy đầu lưỡi của cô.
Hơi khó thở. Giản Ái vùng vẫy một chút. Răng của Diệp Tu liền lập tức lưu lại dấu vết đỏ thẫm trên vai cô. Khiến cánh tay cô đang chơi vơi bỗng cứng đờ. Diệp Tu đan tay vào tóc cô, tiếp tục phả ra hơi thở nóng bóng quấn quýt lấy đầu lưỡi cô.
Hô hấp Giản Ái càng lúc càng khó khăn, “Tôi cảnh cáo anh, Diệp Tu, nếu còn không cho tôi thở, tôi sẽ chết cho anh xem.”
Diệp Tu nghe vậy liền buông cánh môi cô ra, nhưng khiến người ta không nghĩ tới là, cái miệng của anh lại ngang nhiên đổi chỗ cắn xuống cổ, khiến Giản Ái đột nhiên há to miệng. Tuy rằng được toại nguyện hít được ngụm không khí trong lành nhưng cũng đau đến chết đi sống lại.
Đồ đàn ông chết tiệt! Giản Ái vung nắm đấm giáng xuống vai anh như mưa.
Trong đêm tối đôi mắt Diệp Tu lấp lánh như thủy tinh đen, “Cô đánh tôi?” Hơi thở anh phả vào mặt cô nhồn nhột, trái tim đang đề phòng của cô bỗng nảy lên một nhịp: “Ai bảo anh cắn tôi.”
Ầm! Giản Ái chỉ cảm thấy đầu hơi choáng váng, hóa ra là Diệp Tu đột nhiên giữ chặt lấy đầu cô, ánh mắt anh như ngọn lửa thiêu đốt, cánh môi nóng bỏng của anh gắn chặt lấy môi cô, khiến người ta có cảm giác như bị cắn nuốt. Nằm dưới thân anh Giản Ái liền giống như một con cá bị mắc lưới, dùng chút sức lực cuối cùng mà vẫy đuôi. Còn Diệp Tu thì giống như một tên đồ tể ác độc thu lưới, dùng dao nhọn cắt mở nơi yếu ớt nhất trên người cô. Hơn nữa khuôn ngực rắn chắc còn ác ý đè ép thân hình yếu ớt của cô.
Trong cơn triền miên thiêu đốt thành tro tàn, Diệp Tu không thể không chế bản thân mà co rút kịch liệt, sau đó nặng nề đổ xuống người Giản Ái, thân hình đầy hơi thở nam tính ấy giống như một căn phòng giam bao vây lấy cô. Nhìn Giản Ái không thể nhúc nhích, ánh mắt đen sáng của anh lấp lánh: “Nhìn đi! Ai bảo cô đánh tôi.”
Mí mắt Giản Ái hơi co giật. Anh duỗi chân tay, nhân tiện kéo Giản Ái ngồi lên người mình. Ba mươi giây sau, anh lấy di động gọi cho Hân Nhiên nói: “Báo cho tôi biết thành quả hiện giờ của cô.”
Đầu bên kia điện thoại Hân Nhiên vừa tăng ca xong nơm nớp lo sợ nói: “Thực xin lỗi! Diệp phu nhân luôn xem đàn chị Tiếu là con dâu gia đình đã chấm nên đàn chị Tiếu không hề có bất cứ hành vi trái luật nào.”
Diệp Tu miễn cưỡng dựa vào giường: “Vô dụng, cô nghĩ đi mục đích lớn nhất của Tiếu Viện là lấy tôi, nhưng lúc chị ta phát hiện vị trí Diệp phu nhân này không có khả năng chắc chắn sẽ thuộc về chị ta, chẳng lẽ chị ta sẽ không để ình một đường lui.”
Đầu bên kia điện thoại Hân Nhiên rùng mình, khó trách Diệp Tu mấy ngày nay gây ra nhiều scandal như vậy, hóa ra là để cho đàn chị Tiếu xem.
“Cô cảm thấy mấy ngày này tôi đang diễn trò sao.” Diệp Tu vừa nói vừa nhéo cơ thể Giản Ái một cái, khiến cho cô phải thở gấp.
Nghe thấy âm thanh vọng lại trong điện thoại, Hân Nhiên liền đột nhiên hiểu ra, “Tôi biết rồi.” Tay cô ta không tự giác mà run run, ở trong giới kinh doanh nếu muốn đả kích người khác thì độc ác nhất chính là tìm ra điểm yếu trí mạng của đối phương, sau đó dồn hết sức mà đánh vào đó, khiến cô ta phải như kiến bò trên chảo nóng, phải tìm mọi cách để tìm dường lui.
Diệp Tu lại nói: “Còn nữa, đừng tưởng mỗi ngày cô nán lại ở công ty Phi Điểu đến khuya là tôi sẽ nghĩ cô đã cố gắng hết sức.” Anh siết chặt hàm dưới: “Cũng đừng nói với tôi, Tiếu Viện ở công ty làm khó dễ cô như thế nào, chị ta căn bản không để cô vào mắt.”
Hân Nhiên kinh hãi, Diệp Tu làm sao mà biết được kỹ càng như vậy.
“Cô cho là tôi sẽ ngu xuẩn đến mức chỉ để ột con đàn bà như cô bước vào công ty Phi Điểu. Hay là cô lại càng ngu ngốc cho rằng tôi chỉ bắt được duy nhất một nhược điểm của cô.” Lời nói của anh giống như một tảng đá đập mạnh vào đầu khiến cô ta choáng váng, sự độc ác trong giọng nói của anh khiến cô ta đau đớn sống không bằng chết: “Nếu tôi không thấy thành quả gì, cô chuẩn bị vào tù sống qua mùa đông này đi!”
Nghe anh và Hân Nhiên nói chuyện, Giản Ái gần như đã nghĩ thính giác của mình có vấn đề.
“Nhớ, trong các loại tấn công, nhân lúc người khác không để ý đến mình mà tấn công là hiệu quả nhất.” Diệp Tu nói một câu cuối cùng sau đó cúp điện thoại.
Giản Ái đáng thương sau khi nghe xong trên trán đổ đầy mồ hôi, sợ đến mức cả người cũng lung lay sắp đổ.
“Sao? “ Diệp Tu lạnh lùng nhìn cô một cái: “Cô cho là tôi cũng sẽ đối phó với cô như vậy sao? Chỉ trừ khi cô ở sau lưng tôi dụ dỗ gã khác.”
“Mãi mãi sẽ không sao?” Giản Ái cảm thấy giọng nói của mình hơi run rẩy.
Diệp Tu thật sự nghiêm túc suy nghĩ, “Nếu cô muốn, vậy mãi mãi đi!”
Thật sự mãi mãi sao?
“Đương nhiên.” Diệp Tu gạt đi những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi của Giản Ái, “Đàn ông quan trọng nhất là giữ chữ tín, cho nên cô có thể an tâm ngủ đi!”
Giản Ái dùng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời mà buộc mình phải đi vào giấc ngủ.Khi cô tỉnh lại, Diệp Tu đã không còn ở trên giường. Giản Ái bước ra phòng khách, anh đã ngồi ở trước bàn ăn.
“Chào buổi sáng!”
Diệp Tu vừa gấp báo vừa trả lời: “Chưa đánh răng thì đừng có nói, đỡ ô nhiễm không khí.”
Giản Ái nhẫn nhịn, nhưng khi đi qua bên cạnh anh vẫn không nhịn được, giơ tay đập đầu anh một cái. Đến khi cô bước vào phòng tắm mới phát hiện quần áo của mình ngày hôm qua đã được giặt giũ sạch sẽ treo ở trong đó. Cô cởi quần áo, sau đó bỗng nhiên phát hiện trên bả vai mình có thêm một con vịt Donal đang nhe nanh múa vuốt.
Cái gã đáng chết, nhất định là nhân lúc cô ngủ mà dán lên đây mà.
Giản Ái mặc quần áo xong bước ra phòng khách, lúc ngồi xuống lại thấy trước mặt mình chỉ có ba cái lòng đỏ trứng.
“Lòng trắng trứng đâu mất rồi?” Cô mở to hai mắt sau đó mới chậm chạp nhìn thấy bên cạnh bàn ăn đặt ba cái lòng trắng trứng ngay ngắn chỉnh tề.
Diệp Tu khụ một tiếng: “Tối hôm qua cô đã nói gì.”
Giản Ái chăm chú suy nghĩ một chút: “Đừng mà!” Hình như tối hôm qua cô bị giày vò chỉ có thể thốt ra hai chữ này. Nhưng khuôn mặt Diệp Tu đột nhiên tiến gần đến trước mặt cô, khiến cô hoảng sợ: “Gì chứ?”
“Tự cô nhìn kĩ lại xem!” Diệp Tu thẹn quá hóa giận trừng mắt với cô.
“Nhìn cái gì chứ, chẳng qua trên mặt anh chỉ có vết bầm tím nho nhỏ thôi mà.” À! Giản Ái vỗ trán một cái: “Muốn tôi lấy lòng trắng trứng chữa sưng giúp anh chứ gì, nói thẳng ra không phải là được rồi sao.” Cô lấy khăn tay bọc lòng trắng trứng lại, sau đó áp lên mặt Diệp Tu.
“Hừ! Tự mình nói ra rồi quên mất còn ở đó có tâm trạng tốt mà oán trách người khác.” Từ miệng Diệp Tu thốt ra một câu lạnh lùng. Nhưng lời còn chưa dứt, anh lập tức hít một hơi! Cô nàng này nhất định là cố ý, xuống tay rất mạnh.
Sau khi lăn trứng xong, Giản Ái giống bà cụ thở phì phò ngồi xuống ghế. “Mỏi tay muốn chết.” Lại nhìn bữa sáng trước mặt chỉ có ba cái lòng đỏ trứng, cô lại thở dài một hơi: “Vì sao chỉ có mỗi lòng đỏ trứng.”
Diệp Tu đỡ trán nói: “Sợ cô ngay cả lòng đỏ trứng cũng không ăn hết.” Sau đó anh sán đến nói nhỏ bên tai Giản Ái: “Về việc đêm qua cô nói muốn lấy được tin tức tuyệt mật từ chỗ tôi, cô tính giao thứ gì cho sếp cô.”
Á!
Nhưng đây cũng không phải điều quan trọng nhất.
“Còn nữa bây giờ là đúng mười một giờ trưa! Cô còn muốn đi làm nữa không? Tôi thì không sao cả.”
Á…….!
Giản Ái ngay tức khắc hét lên, sau đó nắm lấy cổ áo Diệp Tu: “Lập tức lái xe đưa tôi đi làm.”
Diệp Tu chậm chạp vuốt ve mu bàn tay cô: “Sau đó tối nay cho cô được lên trang nhất.”
A….!
Giản Ái giậm chân, cầm lấy túi xách chạy ra khỏi cửa. Nhưng đây là đâu. Toi rồi, đừng nói là trạm xe bus, ngay cả taxi cũng không bắt được.
Giữa trưa rốt cuộc cũng tới được công ty, Giản Ái nhón chân rón rén như trộm đi qua cửa văn phòng tổng biên tập Đinh. Chỉ chút xíu nữa là có thể thành công.
“Giản Ái!”
Vèo vèo! Địa lôi tới rồi.
“Se…sếp! Chào buổi sáng!”
“Còn sớm mà, sao cô không để muộn hẵng tới.”
“Ấy!” Giản Ái xoay lại vẻ mặt cầu xin nói: “Không phải tôi cố ý.”
“Cái gì mà cố ý với không cố ý! Tối hôm qua quả thật đã vất vả cho cô rồi.” Tổng biên tập Đinh vỗ lên người cô một cái. “Anh vừa tới công ty đã nhận được bản fax của cô. Ha ha! Doanh nghiệp rượu lớn nửa đêm gặp cô nàng hình xăm, không nêu đích danh tên tuổi, ngay cả ảnh chụp cũng chỉ là bóng lưng, ha ha! Anh còn sợ lệnh cấm cái rắm ấy!”
Lúc này Trương Nạp Bình cầm ảnh chụp vọt tới ôm lấy cô: “Tiền bối, chị đúng là thần tượng của em.”
Chỉ có Từ Hành Phong đứng ở bên cạnh cô bé mờ ám nhìn thoáng qua Giản Ái. Giản Ái cười gượng gạo cầm lấy ảnh từ tay cô ta. Trong ảnh quả thật là bóng người Diệp Tu, nhưng bóng lưng cô gái anh đang khoác tay rất quen, hơn nữa hình như là uống say đến đứng cũng không vững. Không chỉ như thế vai cô ta còn để lộ ra hơn một nửa, trên vai còn có một hình xăm, cô dụi dụi mắt, đúng vậy, cô không nhìn lầm trên vai cô gái đó xăm một con vịt Donald đang nhe nanh múa vuốt.
Trời ạ! Cô nhanh chóng ôm lấy vai mình, Diệp Tu đáng chết, nhất định là thừa lúc cô đang ngủ say mà kéo cô dậy chụp hình đây mà.
Nhưng lúc này tổng biên tập Đinh đang cao hứng nên không phát hiện ra sự bất thường của cô, ông ta bấm điện thoại gọi cho nữ minh tinh quen biết: “Alo, Đinh Dung hả? Cô có muốn được lên top không, đúng! Hôm nay nhớ mặc áo hở vai, còn nữa nhớ dán một hình xăm vịt Donal nhé. Dù sao ảnh bọn tôi có được cũng chỉ là một bóng người. Ai biết đó là ai.”
Ông ta gác điện thoại sau đó giơ ngón cái ra với Giản Ái: “Ý tưởng viết trên tờ fax của cô quá lợi hại, nếu ghi chú rõ người phụ nữ trên ảnh chụp là một nhân viên nữ rửa rau vô cùng bình thường trong khách sạn thì sẽ chẳng có nhiều giá trị, chi bằng giống như cô đề nghị, úp úp mở mở, như vậy phụ nữ dính dáng với Diệp công tử sẽ nhiều hơn, tính giải trí trong bài viết của chúng ta cũng được tăng cường. Ha ha!”
Lúc này Trương Nạp Bình cũng cầm lấy điện thoại: “Alo! Điền Băng hả? Đúng vậy là tôi, Tiểu Trương đây, đúng rồi cô có muốn lên trang nhất không, nếu muốn thì hôm nay nhớ mặc đồ hở vai, còn nữa ở trên đó dán một cái hình xăm chuột Mickey. Đúng vậy! Trên ảnh chụp Diệp công tử chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của cô gái đó, trên vai cô ta lúc ấy chỉ dán một con vịt Donal, cho nên hôm nay có thể sẽ đổi thành hình xăm chuột Mickey đấy.”
Từ Hành Phong cũng không chịu yếu thế mà nhấc điện thoại lên: “Alô! Tôi là tiểu Từ đây, đúng vậy, chúng tôi có được bức ảnh độc nhất vô nhị của Diệp công tử. “
Trời ạ, ngay cả Từ Hành Phong biết rõ tình hình cũng nhấc chân đạp một cước, Giản Ái có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...