Sắc mặt Thu Quý Mị nháy mắt tái nhợt, sau một thoáng hốt hoảng lại nhào mạnh vào ôm Diệp Thắng Kiền: “Thắng Kiền, thật sự không phải là em làm mà.” Ánh mắt yếu đuối, cơ thể gầy yếu run rẩy đáng thương ở trong lòng ông.
Nhưng bên môi Tiếu Viện lại chợt lướt qua một nụ cười lạnh, trong chớp mắt liền xuyên thấu qua xương cốt cô ta. “Bác Diệp, 06: 30 sáng hôm nay A Tu về. Lúc cậu ấy ngủ, dì Thư đã đặc biệt mời bác sĩ Ngô của nhà mình đến xét nghiệm những thứ còn lưu lại trên người cậu ấy.”
“Mời lão Ngô đến đây đi!” Giọng bà Thư Mai lúc này giống như trồi lên từ dưới lòng biển sâu, nghe mà rét buốt.
Phòng khách Diệp gia bắt đầu im lặng, tiếng bước chân bên ngoài hành lang thật dài vọng lại như tiếng hắc bạch vô thường đến gọi hồn, từng bước từng bước khiến người ta sợ hãi, Thu Quý Mị vẫn không chịu rời khỏi lòng Diệp Thắng Kiền, vầng dương chầm chậm cất lên, ánh nắng như ngọn lửa bừng bừng rực cháy chiếu rọi khắp bầu trời, Diệp Thắng Kiền không đẩy cô ta ra mà vươn tay cầm lấy một điếu thuốc ở trên bàn, vừa cầm bật lửa châm, ngọn lửa kia đột ngột bùng lên làm phỏng đầu ngón tay ông.
Cửa được đẩy ra, bác sĩ Ngô sắc mặt mỏi mệt bước vào, “Diệp Tu uống phải một loại thuốc kích thích mạnh, rất dễ rút cạn thể, may là lần đầu, nếu đã nghiện rồi thì cậu ấy xem như là hỏng.”
Máu trong người Thư Mai lại lần thứ n trào ngược. “Thu Quý Mị, tôi sẽ cho cô chết không được tử tế.” Giọng nói ấy chẳng khác nào tiếng thét lớn vọng ra từ trong sơn cốc, lao nhanh đập vào đại não.
Diệp Thắng Kiền buông tay ra, bước lui lại, “Quý Mị,” giọng ông lúc nào đã vững vàng, giống như vô số lần dạy bảo ở bên gối khác: “Cô đã là Diệp phu nhân, Tu Tu cũng coi như là con của cô.” Ông xoay mở cánh cửa, “Nhưng tôi phát hiện, chỉ một vị trí như vậy vẫn còn lâu mới thỏa mãn được tâm địa rắn rết của cô, cô có thể lựa chọn im lặng ra đi, hoặc là để tôi tự mình đưa cô vào ngồi nhà đá? Tôi không thể tha thứ việc cô một lần nữa lấy sinh mệnh của Tu Tu ra mà thử tôi được.”
“Thắng Kiền!” Bị ông hất ra, Thu Quý Mị vịn tường dựng lên: “Trước kia quả thật là em có lỗi với Diệp Tu, nhưng lần này thật sự không phải là em.”
Diệp Thắng Kiền lại thong thả mở miệng: “Thật sự không phải là cô làm thì cũng là do cô đạo diễn mà thôi!” Giọng ông bình yên không chút gợn sóng, nhưng cả người lại không có sinh khí đến kỳ dị: “Tôi là một người cha thất bại, cũng là một người chồng thất bại.” Ông nhẹ nhàng bịt miệng, “Cho dù là Thư Mai hay là cô, người sai cũng chỉ có một mình tôi, nửa đời này tôi nắm giữ của cải, lại sa vào cái bẫy do cô bố trí. Quý Mị nếu cô không muốn Huệ Huệ chịu khổ với cô thì cô đi một mình đi, mang theo đứa con trong bụng cô mà đi, nó sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở thành chủ nhân của Diệp gia, cô cũng vĩnh viễn không cần trở về. Cuộc hôn nhân này giữa tôi với cô từ đầu tới đuôi đều là một sai lầm.”
Thu Quý Mị cố hết sức nén tiếng khóc, nhưng nước mắt vẫn từng giọt từng giọt lăn trào ra khỏi khóe mi, sau khi cánh cửa khép lại, chân cô ta cũng như chao đảo, cô ta lạnh lùng nói: “Thế gian này hóa ra lại công bằng như vậy, mình tính đủ mọi kế, kết quả lại thành làm quà cưới cho người ta.”
Thu Quý Mị đi qua đại sảnh để lại mùi nước hoa nhàn nhạt, làm không khí cũng yên tĩnh đến như bi thương.
“Vì sao lại cưới loại phụ nữ này chứ?” Thư Mai kích động đỏ bừng mặt, móng tay cũng bấm vào trong thịt.
Tiếu Viện chạy nhanh đến đỡ bà: “Dì ơi! Bây giờ khoan bàn đến chuyện này đã, Thu Quý Mị là thông qua một học sinh tên Giản Ái ở trường con bỏ thuốc Diệp Tu, trước hết nên nghĩ biện pháp xử lý đi ạ!”
Giản Ái!
Tư duy như ánh lửa lóe lên giữa hai viên đá lửa, vẻ mặt Diệp Thắng Kiền gần như là quái dị: “Thư Mai, chuyện này cứ để cho tôi điều tra đi!” ——
Lúc này, Giản Ái đang mơ màng giữa mơ và thực, cô có thể cảm giác được thịt trên người giống đang được mang đi nướng vậy, dược tính vẫn chưa hết sao? Diệp Tu đáng chết. Cậu ta hình như vẫn còn ở bên cạnh, quay cuồng trong từng đợt phóng túng, sau khi trải qua ma sát những cơn đau nhức lại một lần nữa tập kích cơ thể khiến thân thể cô không ngừng bị nhào nặn, kéo xé. Khi cậu ta cưỡi ở trên người cô thô bạo phát cuồng, trong cơn dục vọng, gương mặt trở nên thật dữ tợn, giày vò cô đến gần như tắt thở nhịn không được mà điên cuồng gào thét, “A!”
“Giản Ái!” Hân Nhiên đứng ở bên giường cô đang mừng rỡ như điên cất giọng: “Tối hôm qua cậu đi đâu, sao lại sốt vậy.”
“Mình về rồi sao?” Trong chăn truyền đến giọng nói rầu rĩ của Giản Ái.
“Cậu về hồi sáng á!”
Cạch, Hân Nhiên mở đèn lên, “Cậu đã mê man cả một ngày luôn đó. Đúng rồi em trai cậu gọi cho cậu bảo cậu gọi điện thoại về nhà đấy.”
Giản Ái vươn tay: “Lấy điện thoại qua ình,” vừa nói xong cơ thể liền đau đớn thít chặt, chóp mũi cũng rịn cả mồ hôi: “Mình không cử động được.”
“Chỉ sốt thôi mà, có nghiêm trọng như vậy không?” Hân Nhiên buồn cười nói: “Đại tiểu thư, có cần nhân tiện rót chén trà cho cô uống không hả!”
“Cũng được!” Giản Ái cho cô nàng một cái hôn gió: “Tốt nhất là sữa, mình đang bị tụt canxi rất nghiêm trọng đây.” Chủ yếu là bị người họ Diệp nào đó ép khô.
Yêu cầu nhiều dữ vậy! Hân Nhiên tức giận lườm cô một cái, xoay người đi pha sữa cho cô.
“Anh Tuấn, chuyện gì vậy?” Giản Ái sau khi thấy cô bạn lấy túi sữa bột ra, rốt cuộc cũng thấy mĩ mãn nói chuyện với em trai qua điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại, Anh Tuấn lau nước mắt nói: “Chị ơi, hôm kia bà mẹ ngờ nghệch của chúng ta đi mua vé số, kết quả bà ấy hoa mắt không thấy rõ cần bao nhiêu số 0, cho nên gia sản nhà mình đều bị bà ấy một mình nướng hết rồi.”
Cái gì?!!
“Mẹ còn bảo em không được nói với chị, hiện tại bà ấy định vài ngày nữa đi bán máu gom tiền học cho chị!”
“Mọi chuyện chờ chị về rồi nói!” Giản Ái cạch một tiếng cúp máy, lúc này quyết đoán đứng lên thu dọn đồ.
Hân Nhiên vừa mới pha sữa xong ngạc nhiên nói: “Giản Ái, cậu đang làm gì vậy?”
“Về nhà!” Giản Ái đáp lại cô nàng một câu, sau đó lại nói nhỏ ở bên tai cô nàng: “Hân Nhiên, cậu có thuốc tránh thai khẩn cấp không, nếu có thì ình một viên.”
Hả!
Giản Ái vẫy vẫy tay: “Cậu không cần phải hỏi, mình cũng khó mà mở miệng, tóm lại chúng ta bị đàn anh Âu lừa rồi. Sau này cậu phải có mắt nhìn người một chút, không nên nhìn thấy bề ngoài trung hậu mà nghĩ người ta sẽ không hại người.”
Lúc này điện thoại ký túc xá lại vang lên. Hân Nhiên vừa tìm thuốc vừa chạy qua nghe: “Alo!”
“Gọi Giản Ái giúp tôi!” Là giọng của Diệp Tu: “Di động của cậu ấy không gọi được.”
Thế giới bỗng dưng yên tĩnh không một tiếng động. Cho dù có là kẻ ngốc thì lúc này cũng biết là ai đã xảy ra quan hệ cùng Giản Ái.
“Cậu ấy không có ở đây!” Hân Nhiên không liếc mắt nhìn Giản Ái đến một cái.
“Ừ, nếu cậu ấy về, thì nói dùm với cậu ấy là ngày mai tôi sẽ qua tìm cậu ấy.”
“Uhm!” Hân Nhiên lẳng lặng cúp điện thoại.
Giản Ái ở bên kia còn đang thu dọn đồ, thuận tay ném sim điện thoại vào thùng rác: “Hân Nhiên, mình có thể sẽ phải tạm nghỉ học một thời gian, sau khi về nhà sim điện thoại của thành phố này cũng không dùng được, cho nên mình muốn đổi số, chờ sau khi về đến nhà mình sẽ báo cho cậu số mới.”
“Ừ!” Hân Nhiên cúi đầu che dấu một chút kích động của bản thân: “Trên người cậu có đủ tiền không?”
“Hân Nhiên!” Giản Ái nghe vậy sau xoay người ôm chặt lấy cô nàng: “Cậu tốt với mình quá.” Nước mắt suýt chút là tuôn ào ào.
Hân Nhiên không được tự nhiên tránh ra: “Chúng ta không phải là bạn sao? Tiền là cái gì chứ?” ——
Nhà họ Diệp, càng về khuya càng lạnh
“Lão Diệp, có phải ông làm Giản Ái bị nhà trường đuổi rồi không.” Thư Mai thở hổn hển phì phò vừa vào cửa liền lập tức hỏi.
Diệp Thắng Kiền khoát tay: “Không phải tôi, là con bé chủ động tạm thời nghỉ học, Tu Nhi vẫn chưa biết chuyện đâu!” Nhưng giọng ông lại có chút mê hoặc.
Nếu Giản Ái không phải là kẻ đồng lõa, vậy thì vì sao lại đúng lúc này con bé lại về nhà, nếu con bé là đồng lõa thì vì sao liên tục mấy lần gặp mặt đều có cảm giác con bé không phải là người như thế. Đúng là kỳ quái.
Bên kia, ở ký túc xá Tiếu Viện ngồi ở trên ghế, thong dong chơi cờ. Cái gọi là cảnh giới thiên thời, địa lợi nhân hòa cô ta đều đạt tới. Không dễ dàng nha, sau khi nhìn thấy Diệp Tu bị Giản Ái trút xuân dược, cô ta đã nhanh chóng nghĩ đối sách, tên nhóc Âu Thượng kia lại hết lần này đến lần khác chạy lên quấy rầy, đúng là đáng tiếc, đám ma túy đắt đỏ kia lại chui hết vào bụng hắn, may mà hắn không biết từ nay về sau sẽ rơi vào biển nghiện ngập, cô ta mới tự mình xoay chuyện thế thua như vậy.
“Cậu thật sự thích đàn em Diệp Tu sao?” Ôn Tưởng Dung bạn cùng phòng ký túc với cô ta hạ một quân cờ trắng nói, “Nghe nói cậu ta mấy ngày nay đang điên cuồng tìm một cô bé tên Giản Ái.”
“Duyên là thiên định, phận do con người.” Tiếu Viện nâng tay chặn mắt trống của quân trắng cười ha ha nói: “Con bé đó cùng cậu ta hữu duyên vô phận, cho nên mình vẫn còn cơ hội.”
“Nếu đàn em Diệp tìm được cô bé đó thì sao!” Ôn Tưởng Dung sâu xa nói.
Tiếu Viện lẳng lặng nhìn Ôn Tưởng Dung trước mặt, đôi con ngươi màu đen hiện lên vẻ sắc nhọn, nhìn không có chút gì là vui đùa: “Thời gian không cho phép.” Sau đó cô ta ném con cờ trắng của Ôn Tưởng Dung vào trong hộp: “Mình thắng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...