Lén lút nhìn Giản Ái cùng Hân Nhiên đùa giỡn đi ra ngoài, Diệp Tu bỗng thấy rùng mình không rõ vì sao mình lại phải lén lút đứng ở sau rèm cửa như đang rình người ta vậy, cậu ta có thể đi ra ngoài trực tiếp chào bọn họ kia mà.
“Con người có suy nghĩ, biết chuyện nào có thể làm, chuyện nào không thể làm”, câu nói này tuy khiến người ta khó chịu nhưng lại là sự thật, giống như viên đá cô đã đá đi kia, không hề báo trước mà rơi thẳng vào mặt hồ trong lòng cậu ta.
Mình là đang có thiện cảm đối với cậu ta sao! Nhưng cái cô gái nhìn như tùy tiện kỳ thực tâm can lại trong sáng như thủy tinh này hình như vô cùng hiểu rõ vị trí của mình. Nếu, chỉ là nếu…
“Cậu là con trai tổng giám đốc Diệp, Diệp Tu đúng không!” Không đợi cậu ta tiếp tục nghĩ đã có một giọng nói vang lên phía sau cậu ta.
Trường hợp như vậy tuy rằng không thường xảy ra, nhưng thân là người nối nghiệp tương lai của tập đoàn Nhạc Nhã Hiên, Diệp Tu bất luận đi đến đâu, chung quanh tất nhiên đầy rẫy đủ loại gương mặt hoặc là thân thiết hoặc là có ý đồ khác.
“Xin chào ngài!” Ánh mắt Diệp Tu đã thu lại vẻ đấu tranh, ba giây chỉ là mười hai cái chớp mắt, ngoài cửa sổ, bóng dáng Giản Ái đã khuất xa.
Diệp Thắng Kiền nghe thấy con mình dùng giọng nói ôn hòa lễ độ trả lời khách khứa, gần như không có chút luống cuống. Hoàn mĩ khiến người làm cha như ông ta phải nở mặt nở mày.
Nếu phải nói có cái gì làm ông ta không hài lòng lắm thì chính là lúc vừa rồi con trai ông đứng ngẩn ra ngoài cửa sổ. Ông ta như có chút đăm chiêu nhìn ra những tòa nhà gần bên hồ ở bên ngoài, vừa rồi con trai ông đã nhìn về hướng đó!
Những tòa nhà đó cũng có phong cách thanh lịch như các hội sở khác, nhưng người ta vào rất ít, đột nhiên ánh mắt Diệp Thắng Kiền hơi khựng lại, vững vàng tóm được hai bóng dáng đang đi ra khỏi tòa nhà kia. Hóa ra là bọn họ! Hàng lông mày của ông ta hơi nhướng cao, hài lòng gật gật đầu. “Con trai!”
Diệp Tu quay đầu nhìn ông ta, nhân tiện cầm ly rượu trong tay đặt lên khay của bồi bàn: “Có chuyện gì vậy ba?”
“Không mời bạn con lại đây chơi.” Diệp Thắng Kiền hất hất cằm.
Diệp Tu theo ánh mắt ông ta nhìn qua, không chút bất ngờ nhìn thấy Hạ Sầm Minh cùng cô gái bên cạnh anh ta.
“Hạ Sầm Minh là người có khả năng, con nên thân cận với anh ta nhiều hơn mới đúng.” Diệp Thắng Kiền ân cần hướng dẫn.
“Ba, ba nói đúng.” Diệp Tu đi về phía trước, ra đến cửa.
Vừa mới khóc xong, Cổ Lâm mắt vẫn còn đỏ sau khi ra khỏi tòa nhà liền theo Hạ Sầm Minh đi về phía trước, nào ngờ chân lại loạng choạng một cái.
Hạ Sầm Minh cũng không kịp đỡ: “Cẩn thận!”
Phía trước đã có một bàn tay mạnh mẽ hữu lực duỗi ra, nhẹ nhãng đỡ lấy chị ta.
“Cám ơn anh,” Cổ Lâm mỉm cười, vũ khí riêng có của đại gia.
“Diệp Tu?” Hạ Sầm Minh ở bên cạnh chị ta kinh ngạc.
“Anh Hạ!” Diệp Tu cố gắng làm ra vẻ tình cờ gặp mặt. “Lại gặp anh rồi.”
Nhìn Cổ Lâm đưa tay kéo cánh tay Hạ Sầm Minh, Diệp Tu liền hiểu ra vấn đề: “Vị này là vị hôn thê của anh đúng không!”
Ánh mắt khiêm tốn cùng giọng điệu khuôn phép của Diệp Tu khiến Hạ Sầm Minh không tự giác mà gật đầu, Cổ Lâm sau khi nghe thấy lại cười thật ngọt. “Cậu là bạn học Diệp đúng chứ, sao cậu cũng ở đây.”
Diệp Tu thở dài, chỉ chỉ về phía phòng tiệc: “Tôi từ bên kia ra, bên trong đông người mà người quen lại chẳng có bao nhiêu,” làm như tha hương gặp được bạn cũ, cậu ta buồn rầu than khổ: “Nhưng lại không thể không chào hỏi, cho nên cả ăn cơm cũng không thấy hứng, đành phải ra đây một chút.”
Cổ Lâm nhìn thoáng qua phòng tiệc sau đó theo bản năng chỉnh lại mái tóc, “Cậu còn là học sinh đúng không, không thích chuyện tầm phào thì đương nhiên sẽ thấy phiền rồi. Người ở bên trong phần lớn tôi đều quen, một đám lai lịch cũng không nhỏ, cậu cũng nên theo chân bọn họ xã giao nhiều một chút.”
Lời này khiến hai mắt Diệp Tu sáng ngời. “Anh Hạ, anh cũng quen những người trong đó chứ!”
Nhìn bộ dạng cậu ta không chịu nổi buồn rầu, Hạ Sầm Minh cười: “Đúng vậy!”
Diệp Tu nửa là mong mỏi, nửa là bất đắc dĩ thỉnh cầu nói: “Nếu hôm nay anh không bận thì có thể vào trong đó với tôi một chuyến không. Nhân tiện chỉ cho tôi làm thế nào để có thể sống chung với bọn họ một chút.”
“Nếu cậu không thích những trường hợp thế này thì có thể tìm cớ mà bỏ ra ngoài mà!” Hạ Sầm Minh nhắc nhở.
“Ba tôi còn ở trong,” Biểu hiện trên mặt Diệp Tu lại đan xen vẻ yếu đuối: “Tôi không muốn làm ông ấy thất vọng.” Cậu ta cúi đầu, giọng nói thỏ thẻ bên tai hai người, ánh mắt lại như lưu ly âm thầm lóe sáng, trống rỗng mù mịt mà bất lực.
Cổ Lâm dường như thấy được một cậu thiếu niên đang lạc bước trên ngã tư đường đời. Cho nên chị ta lập tức tiến lên vỗ vai cậu ta: “Đám thiếu niên như cậu sớm hay muộn gì cũng phải dung nhập vào bọn họ thôi, vậy Sầm Minh bây giờ chúng ta cùng cậu ta vào đó đi nhé! Để cậu ta đỡ luống cuống.”
Không đợi Hạ Sầm Minh mở miệng, Diệp Tu đã vội vàng gật đầu: “Hay quá! Tôi đi trước dẫn đường!”
Nhìn bộ dạng Diệp Tu sốt ruột sợ anh ta thay đổi ý kiến, Hạ Sầm Minh cười thầm, Cổ Lâm cũng lấy tay gõ gõ cánh tay anh ta: “Anh quen được cậu bạn nhỏ nhìn thật thuần khiết.”
“Có thể là do vẫn còn là học sinh nên chưa bị ô nhiễm.” Hạ Sầm Minh nhe răng cười, cảm thấy bộ dạng luống cuống của Diệp Tu rất thú vị. Anh ta thân thiết khoác tay Cổ Lâm, đi về cửa phòng tiệc.
Diệp Tu khéo léo đi bên cạnh anh ta, một hàng ba người, vừa xuất hiện liền thu hút ánh mắt của mọi người. Khách khứa bên trong đa số đều quen Hạ Sầm Minh cùng Cổ Lâm, ánh mắt bọn họ xôn xao chẳng qua là vì đang ngạc nhiên vì Diệp Tu người nối nghiệp Nhạc Nhã Hiên lại quen với đại tướng xuất sắc trong giới chứng khoán Hạ Sầm Minh. Hơn nữa vị hôn thê của Hạ Sầm Minh – Cổ Lâm có tiếng về tầm nhìn cao, người như vậy mà lại cùng Diệp Tu thân mật kề tai nói nhỏ.
“Thấy vị đeo nhẫn lục bảo thạch kia không, ông ta tên Lưu Kiện, đừng nhìn ông ta vẻ ngoài xoàng xoàng như thế chứ thực ra là hắc lão đại ngầm của thành phố này.” Cổ Lâm vừa mỉm cười với mọi người, vừa nói nhỏ với Diệp Tu. “Cho nên cậu đừng làm thân quá với ông ta, như vậy sẽ rất dễ bị công an mời về đồn uống trà.”
Hạ Sầm Minh sau khi nhìn đến ánh mắt hai người bọn họ giao nhau liền lập tức nhìn về phía Lưu Kiện, cho nên anh ta bước nhanh đến gần Diệp Tu sau đó ghé vào lỗ tai cậu ta nói nhỏ, “Ông ta có người chống lưng!” Anh ta nhẹ giọng nói với Diệp Tu, “Còn nhớ chuyện lần trước tôi, cậu với Giản Ái bị tập kích không? Chính là do Lưu Kiện làm, do tôi là đối thủ thu mua của ông ta ở cảng.” Cho dù anh ta được hoan nghênh ở trên thương trường, nhưng đến địa bàn của người khác, dù sao vẫn là cường long bất áp địa đầu xà, nhưng đối với việc vô tình phạm sai lầm lúc này, anh ta vẫn luôn canh cánh trong lòng.
“Chúng ta đang ở Trung Quốc mà,” Diệp Tu nhịn không được cười rộ lên, “Là đất nước chú trọng kỷ cương pháp luật. Về chuyện lần trước chúng ta bị tập kích, nếu có đủ chứng cứ, chúng ta có thể tố cáo ông ta.”
“Diệp Tu, cậu đúng là quá ngây thơ.” Hạ Sầm Minh dùng khăn tay lau rượu bên khóe miệng sau đó cúi đầu cười nhạo cậu ta.
Đúng là như thế sao, Diệp Tu nhịn không được liếc mắt nhìn Lưu Kiện kia một cái, sau đó có chút mê muội cúi đầu, Hạ Sầm Minh dùng sức xoay ly rượu trong tay một cái: “Có điều tôi cũng không phải người tốt gì, mọi người cứ chờ xem đi!”
“Anh mới đến,” Diệp Tu sau khi ngẩng đầu nhìn anh ta lại theo bản năng xoắn xoắn tay, “Huống hồ cũng có sự nghiệp phát triển, nếu Lưu Kiện thực sự lợi hại như vậy, anh thực sự đối đấu với ông ta, người chịu thiệt có thể là anh, chi bằng anh bỏ qua chuyện này, để tôi ra giúp anh một tay!”
“Cậu làm hay là nhờ ba cậu làm?” Hạ Sầm Minh sau khi cười lại vỗ mạnh vai cậu ta. “Tôi ở đây dù chưa đứng vững gót chân, nhưng mà quân tử báo thù mười năm không muộn, tôi cũng sẽ không cần vội vàng. Em trai, ý tốt của cậu tôi xin nhận tấm lòng.”
Động tác này người bên ngoài nhìn thấy lại càng thêm chú ý, đừng nhìn người nối nghiệp Nhạc Nhã Hiên bình thường quy củ, hóa ra đã âm thầm sớm có quan hệ thân thiết với tay súng bắn tỉa trên giới chứng khoán, cái gọi là chân nhân bất lộ tướng chính là để nói kiểu người như vậy. Mọi người không khỏi thu hồi ý nghĩ khinh thường.
“Tôi tuổi tuy nhỏ, nhưng hai chữ tín nghĩa ý nghĩ thế nào tôi vẫn biết.” Diệp Tu cầm ly rượu trong tay đặt lên bàn, một tiếng keng lanh lảnh vang lên, hóa ra cậu ta đặt ly rượu lên bàn lại dồn một ly khác rơi xuống. Bồi bàn sau khi nghe thấy liền vội vàng đi qua thu dọn tàn cục.
“Xin lỗi, gây thêm phiền phức cho anh rồi!” Diệp Tu vừa xin lỗi, lại vừa như cố gắng nén cơn giận nói với Hạ Sầm Minh: “Tôi chưa làm thì làm sao anh biết tôi làm không được!”
Có chí khí, ánh mắt Cổ Lâm hiện lên thần sắc tán thưởng, sau chị ta đẩy Hạ Sầm Minh rời khỏi bàn, ngồi xuống ghế ở chỗ nào đó. “Con người luôn phải trưởng thành, bạn học Diệp kia, à không đúng, là Tu Tu, mặc kệ cậu ta cuối cùng rốt cuộc có thành công hay không, ít nhất anh cũng phải nhận phần tâm ý của cậu ta trước mới đúng.”
Hạ Sầm Minh bất động thanh sắc liếc nhìn, thấy Diệp Tu ngoái đầu nhìn lại bên này. “Anh nghe lời em.” Nếu thật sự thất bại, không phải vẫn còn có anh ta sao, cho dù như thế nào, Lưu Kiện cũng thoát không khỏi sự trừng phạt của anh ta. Nghĩ một chút, bỗng nhiên anh ta thoải mái giơ chén rượu lên ra hiệu cho Diệp Tu ở phía xa xa.
Thấy Hạ Sầm Minh bằng lòng, lòng Diệp Tu nhẹ hẳn, vội vàng cũng cầm lấy ly rượu đong đưa từ xa đáp lễ anh ta.
“Đây là Diệp Tu, con trai của anh à!” Đang ngửa đầu uống rượu, Diệp Tu lại nghe thấy bên người vang lên một câu nói.
“Tu Tu, mau lại chào bác Vương đi!” Diệp Thắng Kiền nâng ly rượu đưa tay chạm vào cậu ta, Diệp Tu mới phát giác ba cậu ta không biết từ khi nào đã đưa một người đàn ông đến.
“Bác Vương, con thật có lỗi.” Diệp Tu buông ly rượu sau đó tao nhã cúi thấp người, “Con ngưỡng mộ bác đã lâu. Xin thứ lỗi cho con vừa rồi đã thất lễ.”
Lễ nghi không thể soi mói, kèm thêm vẻ mặt thành khẩn không chê vào đâu được ấy khiến bác Vương kia hài lòng gật gật đầu: “Cháu chắt Diệp gia thật sự là hậu sinh khả uý, không biết sau này cháu tiếp quản sẽ có dự tính gì mới cho công ty.”
Tuy rằng biết công ty sớm hay muộn sẽ do con trai tiếp vị, nhưng nghe người ngoài nói rõ ra như vậy, mi tâm Diệp Thắng Kiền vẫn không tự chủ được mà hiện lên một tia không vui.
Diệp Tu mỉm cười nói: “Ba cháu vẫn còn trẻ trung khoẻ mạnh, sức lực trí lực tràn đầy, ông sẽ không về hưu nhanh vậy đâu ạ. Hiện tại ông chỉ là đang cho cháu phụ trách một số công việc, cũng chỉ là để chia sẻ một điểm trọng trách cho ông, để ông có thể tập trung sức lực xử lý đại sự hơn, đồng thời, đây cũng là sự rèn luyện cho cháu, hiện tại bàn đến việc tiếp quản thì e là hơi sớm.”
Nghe con trai bảo vệ tôn nghiêm của mình như thế, Diệp Thắng Kiền chỉ có một chút không muốn đã nhất thời hóa thành ngập tràn tình cảm trân trọng. “Tu Tu cũng đã lớn, điều nó phải chia sẻ đâu chỉ là một chút, quả thực là phải gánh vác toàn bộ trọng trách, dù sao người trẻ tuổi ấy mà! Rèn luyện muộn không bằng rèn luyện sớm.”
“Cậu con trai như vậy thật sự là hiếm có!” Bác Vương kia có chút tán thưởng nhìn Diệp Tu: “Vốn tôi muốn cùng anh Diệp hợp tác khai thác bất động sản, hiện tại xem ra hợp tác với con trai anh cũng không tồi, nếu thuận lợi.”
Cũng đúng! Phía trước có khối đá chặn đường lớn như vậy mà, Diệp Thắng Kiền âm trầm đưa mắt nhìn về phía Lưu Kiện. Tên hắc lão đại ngầm này bởi vì ông ta nhiều lần từ chối không cho đám đàn em của hắn đến Nhạc Nhã Hiên ăn chùa uống chùa và cả ở chùa nên kết quả là kết thù với hắn, chẳng những bị hắn cản trở việc buôn bán, việc làm ăn ở những tiệm trang sức cùng siêu thị liên quan cũng bị đả kích lớn.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Diệp Thắng Kiền muốn đến công ty, cho nên lên xe đi trước, Diệp Tu bố trí người đưa Hạ Sầm Minh cùng Cổ Lâm đến phòng tổng thống của Nhạc Nhã Hiên, cho nên đến trễ hơn ba mình một chút.
Lái xe đi được một đoạn, bóng dáng Giản Ái cùng Hân Nhiên lại xuất hiện trong rừng cây phía trước. Thấy hai cô hình như đang than ngắn thở dài, Diệp Tu liền dứt khoát vòng xe lại.
“Vì sao chỗ này lại không có xe bus, không có taxi, cũng không có người có thể chỉ đường.” Giản Ái đi loanh quanh trong rừng cây, ngẩng mặt lên trời gào thét. “Báo hại tôi đi cả hai tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa ra được.”
Mất mặt quá đấy. “Tôi muốn đại biểu cho ánh trăng trịnh trọng BS ông!” Hân Nhiên tức giận nói: “Vì sao chúng ta phải tự mình đi chứ, nếu chờ Hạ Sầm Minh hoặc Cổ Lâm đưa chúng ta đi thì đã không lạc đường rồi.” Có trời mới biết lui tới chỗ này chỉ có xe riêng, thật sự là xứng đáng với cái tên khu nhà giàu!
Giản Ái lau mồ hôi trên trán: “Xin cậu đấy, không nhìn thấy Hạ Sầm Minh đang cùng vị hôn thê của anh ta tâm sự đấy sao?” Cho nên làm sao có thể ở lại.
“Mình không quan tâm bọn họ là xúc xích hay là ruột heo, dù sao hiện tại mình vừa mệt vừa đói, Giản Ái, cậu phải cõng mình về!”
Chỉ có cậu vừa mệt vừa đói chắc, tôi cũng vậy đấy! Giản Ái cho cô nàng một cái nhìn xem thường sau đó ngồi xuống ghế mà thở lấy hơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...