Vợ Tôi Là Nữ Phụ

Tạ Yên Ninh vui vẻ dọn lại căn nhà,trang trí lại xung quanh.Loay hoay một hồi mới hài lòng nhìn lại thành quả của mình,ùm ùm vầy cũng đỡ đỡ hơn lúc trước,giờ chỉ cần đi mua chút đồ nữa thôi là xong.Cô nhìn đồng hồ treo trên tường,11h 23" mua đồ về trang chí xíu nữa thì nấu cơm là vừa.

Cô dọn dẹp nhưng cũng rất biết điều mà tránh thư phòng cũng phòng ngủ của Trịnh Khương Nghị ra,Tạ Yên Ninh đi vào phòng mình lấy tiền cùng chìa khoá.Đi ra ngoài đống cửa lại,lại là một bầu không khí im phăng phắc kia.Tạ Yên Ninh muốn bủn rủn cả tay chân,vội vàng ba chân bốn cẳng chạy nhanh lại thang máy đi xuống tần cuối.

Chung cư Chung Mĩ gần bên có cửa hàng tiện lợi rất đắc khách,bán đủ thứ đồ muốn gì cũng có cho nên Tạ Yên Ninh muốn qua bên đó mua đồ.Đó là những gì cô đọc được từ trong tiểu thuyết,chắc cũng có thật nhỉ?

Mò mò đi vòng vòng ra khỏi Chung Mĩ,dòng đường bây giờ hơi vắng người đi lại,cũng đã hơi trưa rồi chắc có thể mội người đã ngủ,xe cộ cũng không nhiều cho nên cô có thể thuận lợi ddi qua đừơng.Nhìn xung quang một hồi thì thấy đối diện xéo xéo một chút có một cửa hàng tiện lợi tên "Hứơng Dương".Tạ Yên Ninh vui mừng đi qua đường rồi đến đó.Qua~~tuy đã trưa nhưng cửa hàng cũng rất đông khách nha.Người người đều đi xem mọi mặt hàng,có người thì đi tính tiền có người thì hỏi nhân viên về sản phẩm.

Cô vòng vòng đi xem đồ,chọn mua vài thứ cần thiết rồi đi qua chổ rau củ quả.Cô định sẽ mua nhiều thức ăn bỏ vào trong tủ lạnh để khi nấu thì có mà dùng,tủ lạnh không có nhiều đồ.Tạ Yên Ninh nguyên chủ lúc trước chỉ toàn ăn thức ăn bên ngoài các nhà hàng tây sang trọng,không ngon sẽ bắt bẻ,không vừa miệng cũng bắt bẻ.Nhưng cô thì khác,không kén ăn chút nào,dù cho ba bữa đều là dưa muối và cháo trắng cũng sẽ ăn mà không than một lời vì cô nghĩ có cái ăn là tốt rồi,nếu tới lúc mà không có đồ ăn để ăn thì cho dù là cháo trắng thôi cũng đã quý lắm rồi.

Mua đủ đồ cần dùng xong cô tính tiền rồi đi về.Cô nói thật là cô rất ngại khi nãy giờ dùng tiền của nguyên chủ a,cô không quen chút nào nhưng cũng đành phải phải dùng.Cô chỉ mới xuyên qua,cuộc sống ở đây cô chưa thể biết nhiều được,cô rất ngốc cho nên sống trong cuộc sống của người giàu sang sẽ sinh ra một nỗi sợ hãi cùng tự bế.Cô nghĩ lỡ như có ai đó phát hiện ra cô không phải Tạ Yên Ninh thật sự thì sao đây?Tới lúc đó cô phải làm như thế nào?

Lại một lần nữa chạy bạt mạng về phòng.

Thở một hơi dài lấy lại bình tĩnh mà đi vào trong phòng bếp cất đồ rồi trang trí lại một chút thì đã đói đến rã ruột,vào bếp nấu đồ ăn,ăn trưa rồi thì lại ghế sofa ngủ.


Không biết vì sao hay là làm việc quá mệt mà Tạ Yên Ninh ngủ thẳng cẳng đến chiều mà không hay biết,đây là lần đầu tiên lập kỉ lục ngủ lâu như vậy.

....

Ở Trịnh Thị,đã đến giờ tan tầm mọi nhân đang và đã đi về.Chỉ còn Trịnh Khương Nghị vẫn đang làm việc điên cuồng,làm cho đến 5h 45 rồi mà cũng không hay biết,cho đến lúc phát hiện ra thì bụng cũng đã hơi đói.Trịnh Khương Nghị để bút xuống dựa người vào ghế suy nghĩ xem hôm nay sẽ đi ăn nhà hàng hay về nhà của Nhan nhi dùng bữa tối,suy nghĩ một hồi bỏng nhưng anh cảm thấy muốn ăn đồ ăn do Tạ Yên Ninh làm,rất muốn nữa là đằng khác.

Món ăn cô làm không bắt mắt cũng không có gì gọi là đặc biệt.Nhưng...nó thôi thúc khiến anh muốn ăn lại một lần nữa rồi lại một lần nữa.Anh lại không hiểu vì sao mình lại như vậy,lúc trưa đi ăn cùng Nhan nhi ở nhà hàng thì lại cảm thấy thức ăn ở nơi đó thật nhạt nhẻo chẳng bằng món Tạ Yên Ninh nấu,mặc dù ai ai cũng khen ngon ngay cả Nhan nhi cũng khen là vừa ăn.Trịnh Khương Nghị nhăn mài một hồi rồi quyết định trở về chung cư.Dọn dẹp lại bàn làm việc xong sách cặp táp đi ra khỏi phòng làm việc.

....

"Cạch"tiếng mở cửa nhà phát ra.Tạ Yên Ninh đang nấu bữa tối trong bếp nghe tiếng mở cửa đi ra ngoài xem thì thấy Trịnh Khương Nghị trở về,ngạc nhiên hỏi.

“Anh trở về!”

Trịnh Khương Nghị vẫn như trước mang bộ mặt lạnh lùng kia,một thân vest đen cao ráo vững chãi khiến bao nàng say đấm.


Anh nhìn Tạ Yên Ninh có hơi ngỡ ngàng.Cô đang mặc một bộ đồ ngủ hình trái dâu nhỏ hồng,thân mang chiếc tạp dề chấm bi đơn giản,tóc cột đuôi ngựa trông năng động,mặt mộc không phấn son gì nhưng anh lại cảm thấy rất đẹp,đẹp đến lạ thường.

Tạ Yên Ninh thấy anh nhìn mình chầm chầm thì xấu hổ đỏ mặt,nghĩ không lẽ mặt mình dính gì nên đưa tay sờ sờ,cô nhăn mài khó hiểu,có dính gì đâu ta?

“Anh có đói không?Hay...vào trong tắm xong thay đồ rồi ra dùng bữa?”Cô lịch sự hỏi han.

Trịnh Khương Nghị nghe cô hỏi câu đúng ý mình nên mau lẹ gật đầu xong đi vào phòng.20" sau đi ra đã thấy bữa tối đã dọn xong xui giờ chỉ cần dùng thôi.Tạ Yên Ninh đang bưng đĩa thịt xào ra bàn thấy anh đã đi ra nói:

“Anh xong rồi à,mau tới dùng bữa tối đi”Cô tự nhiên đi đến cầm chén xới cơm xong đưa cho anh.Anh ngồi vào ghế tiện tay cầm lấy chén bắt đầu ăn.

Cô đứng kế bên nhìn anh ăn thì cười cười,mãi vẫn không ngồi xuống khiến cho Trịnh Khương Nghị thắc mắc hỏi:

“Sao còn không ngồi xuống ăn cơm,cô không đói?”


Tạ Yên Ninh nghe anh hỏi thì hết hồn xém chút té ra sau nhưng may cô tinh thần vững chãi nên chỉ mở to mắt xong rồi lấp bấp trả lời.

“Tôi... không đói...ha”

"rột rột" bụng reo lên kháng nghị lời của cô,Tạ Yên Ninh mặt đã đỏ nay càng đỏ hơn,aaa xấu hổ chết cô rồi.

Trịnh Khương Nghị thấy hành động của cô thì cảm thấy thật đáng yêu mà môi hơi mỉm lên nói:

“Còn bảo không đói,mau ngồi xuống ăn cùng tôi.Tôi không có thối quen để cho người khác ăn đồ thừa của mình”

“Vâng”Tạ Yên Ninh nghe vậy rụt rè ngồi xuống tự mình xới cơm xong bắt đầu ăn.

Cả một bữa ăn chỉ là một bầu không khí im lặng.Tạ Yên Ninh cảm thấy cứ tiếp tục thế này cô sẽ lên bàn thờ sớm mất cho nên cô ăn cho lẹ rồi xin đi rữa bát.Trịnh Khương Nghị cũng không nói gì chỉ gật đầu rồi tao nhã tiếp tục ăn hết phần của mình.

Ăn xong thì Trịnh Khương Nghị đi vào thư phòng làm việc,Tạ Yên Ninh thì rữa bát và dọn dẹp.Cả hai ai cũng không ai một lời nào,vẫn là mỗi ngừơi im lặng làm việc của chính mình.

Tạ Yên Ninh làm xong việc thì ngồi xem tivi,1 tiếng đồng hồ sau Trịnh Khương Nghị gọi cô vào,cô cũng không biết gì chỉ nghe lời đi vào.


“Phiền cô pha cho tôi một tách coffe có được không?”

“À vâng”Tạ Yên Ninh lại ngạc nhiên,nhưng không tò mò gì quay người đi ra ngoài,đang định đóng cửa lại thì bỏng nhiên lại mở ra lần nữa,Trịnh Khương Nghị đang làm việc thấy cô đang đi mà quay lại thắc mắc nhìn lên.

“Ùm...hay là đỗi trà có được không?”

“Vì sao?Không còn coffe”

“Không không,tôi nghĩ là anh nên uống ít coffe thì hơn,vì uống nhiều quá cũng không tốt cho sức khoẻ”Cô nhớ trong truyện có nói Trịnh Khương nghị không nghiện gì chỉ nghiện coffe,cô nghĩ đã bám đùi ngừơi ta rồi thì cũng nên giúp ngừơi ta giữ gìn sức khoẻ chút xíu,lỡ như mốt có sảy ra việc gì cũng sẽ nghĩ lại ý tốt lúc trước của cô mà nương tay cho.

Trịnh Khương Nghị suy nghĩ một chút cũng gật đầu đồng ý mặc dù có chút không tình nguyện.

Tạ Yên Ninh thấy anh gật đầu thì vui vẻ đi pha cho anh một tách trà gừng thật thơm,anh lúc trước cũng hay đau dạ dày cho nên uống một chút trà gừng sẽ tốt cho dạ dày hơn,cũng có thể làm ấm người nữa.

Cô đem trà vào cho anh xong xin phép đi ra ngoài,trước khi đi còn dặn anh uống khi còn nóng sẽ tốt cho sức khỏe hơn là uống khi lạnh.Anh nói cảm ơn rồi tiếp tụ làm việc,10" sau bỏng nhớ đến lời của cô nói thì đưa tay cầm tách trà lên trứơc ngữi thử sau thì uống một chút.Trịnh Khương Nghị ngạc nhiên,lúc trước anh không hề thích uống trà chút nào,có thể nói là cực ghét nhưng tách trà này thì lại khác.Nó rất thơm và vị lại vừa phải,lúc uống nóng nóng cảm thấy ấm hẳn cả người.Anh nghĩ Tạ Yên Ninh thực sự rất có năng khiếu làm đầu bếp,được chắc sẽ cho cô đi học thêm vài khoá về nấu ăn về sau sẽ nấu cho mình.

Anh đặt tách trà xuống bàn rồi tiếp tục làm việc,chút chút lại cầm tách trà lên uống.Lát đã hết sạch,tay anh đưa đến cầm tách trà lên định uống tiếp thì lại nhớ đã hết từ khi nào,Trịnh Khươg Nghị muốn gọi cô vào làm cái khác cho mình nhưng nhìn lại đồng hồ đã 11h nghĩ giờ chắc cô đã ngủ rồi nên không gọi nữa,người hơi khó chịu cố làm việc nhưng miệng lúc nào cũng lạc lạc muốn uống tiếp.Có thể buổi tối hôm nay sẽ khó khăn đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận