Vợ Tôi Là Bang Chủ


Đằng nào cũng không thể ngủ thêm, cả hai đành thức dậy thu xếp mọi thứ và quay về thành phố Moon.

Đến nước này, Điền Tú Chân cũng quyết định cho mình nghỉ ngơi một ngày bằng cách tắt hết điện thoại, lần đầu tiên sau nhiều năm làm việc, cô lại cho phép mình không đi theo kế hoạch định sẵn.Trên đường về, Điền Tú Chân bắt đầu ê mông, đau lưng, thế là cô bày đủ trò.

Lúc thì khát nước cần vào quán cà phê nghỉ ngơi, lúc thì đói bụng đòi vào quán ăn, chút thì thấy đặc sản lạ nên phải mua về.


Cổ Tịnh chỉ muốn quăng con người này bên đường cho rãnh mắt.Khi họ đi ngang qua một cánh đồng lúa bát ngát, người nông dân đang khom lưng cày ruộng, ven đường có bày bán một số loại trái cây hái từ trong vườn, có vài quả màu vàng nho nhỏ vừa đi ngang qua là toát ra một mùi hương thu hút, thấy thế, Điền Tú Chân hò hét um sùm đòi dừng xe cho bằng được.Cổ Tịnh dừng lại bên đường, liếc mắt nhìn cô, thái độ như kiểu “tao nhịn mày lâu rồi đó”, cảm nhận được mùi giận dữ đang hình thành, Điền Tú Chân biến mất trong 1 giây.

Cổ Tịnh thấy mặt cô đầy hiếu kỳ tiến lại gần những quả màu vàng và vui vẻ trao đổi với cô bán hàng, xong lại xách một bộc đầy các quả màu vàng đến bên Cổ Tịnh, đưa một quả sát mũi Cổ Tịnh và hỏi:“Thơm không, này gọi là quả thị, em không biết chứ gì? Ăn được nha, em ăn không chị lột cho.”“Không! Ai không biết đó là quả thị, lên xe!”Cổ Tịnh trợn mắt nhìn Điền Tú Chân, ra hiệu không lên xe thì ở lại đây mà trồng lúa, Điền Tú Chân đành treo bịch trái cây lên xe, leo lên ngồi ngay không dám hó hé.Và hiển nhiên, đây đã là bịch đồ thứ 5 có mặt trên xe của Cổ Tịnh, vì chỉ chạy được 100km, Cổ Tịnh đã bị yêu cầu dừng lại hơn 5 lần, ngoài trái cây, còn các loại bánh, mít, quà lưu niệm, các loại rượu… Cổ Tịnh tự hứa với lòng, ngoại trừ trường hợp cần đi vệ sinh, từ đây đến thành Moon nếu như Điền Tú Chân còn cất thêm một lời dừng xe nào nữa, cô sẽ không ngừng ngại mà tống khứ Điền Tú Chân khỏi chiếc xe mình.Điền Tú Chân ngồi yên được 30 phút, bất chợt cô lại thốt lên:“Á, dừng, dừng xe, dừng lại mau em ới!”Cổ Tịnh nghe tiếng hét, tưởng xảy ra chuyện gì, cô thắng gấp rồi tấp ngay bên lề đường, bước xuống xe, cô hỏi:“Chuyện gì thế, bị thương hay sao?”“À, tại… tại chị thấy chỗ kia bán si rô đá bào, chị muốn…”“ĐIỀN TÚ CHÂN!” - Cổ Tịnh nói với âm lượng vừa đủ nghe, không lớn tiếng nhưng khí thế sát thương đang trấn áp đối phương, cảm nhận được sự nguy hiểm xung quanh, Điền Tú Chân chạy mất dép.Mua được hai ly si rô đá bào, Điền Tú Chân lấy hết can đảm tiến lại Cổ - sói hoang đang muốn ăn thịt người - Tịnh, rụt rè nói:"Thôi mà, đừng giận nữa, nãy giờ cũng ngồi xe quá lâu rồi, mình nghỉ chân tý đi mà, nè, ăn đá bào đi, chị mua cho em vị bạc hà, the the, phù hợp với tính cách em."Cổ Tịnh mình tựa vào bình xăng của xe mô tô, quàng tay trước ngực với trạng thái cách ly với cả thế giới, không thèm đoái hoài.

Thấy thế, Điền Tú Chân chạm nhẹ lên cánh tay Cổ Tịnh rồi đưa đẩy, nhẹ nhàng bóp bóp khuỷu tay ra vẻ năn nỉ, Cổ Tịnh bất giác dịu bớt đi khí áp của mình, rồi từ từ buông tay ra, nhận lấy ly đá bào.“Món này trong thành phố lớn gần như rất ít gặp.” - Điền Tú Chân nói.Điền Tú Chân cười ngọt ngào với ánh mắt rất chân thành khi thấy Cổ Tịnh giận nhưng vẫn chiều theo ý mình.

Cô đứng cạnh Cổ Tịnh, tựa người vào xe mô tô, nhâm nhi món đá bào si rô một cách thỏa mãn.Hai người khoác trên người bộ đồ da bảo hộ màu đen rất ngầu cùng đứng bên cánh đồng ruộng chín vàng với ly đá bào nhiều màu sắc, cảnh tượng khá là lạ mắt.


Cổ Tịnh ngước nhìn cô, cô không hiểu tại sao Điền Tú Chân có thể ăn một ly đá bào lại ra cảm giác như đang dùng món ăn thượng hạng, vài cộng tóc lất phát trước gió của Điền Tú Chân cùng đôi môi được làm ẩm bóng bởi hơi lạnh của đá, trông rất mềm mại và thu hút.

Cổ Tịnh khẽ hỏi:“C…ô” - Vừa cất lời, Điền Tú Chân ho lên ngay để nhắc nhở, Cổ Tịnh đành đổi lại xưng hô - “Chị ăn si rô đá bào thôi mà cũng hạnh phúc vậy à? Có phải do bình thường toàn ăn sơn hào hải vị quen rồi?”Chỉ thấy Điền Tú Chân cười nhẹ, cô cuối mặt nhìn ly đá bào trên tay, suy nghĩ một lúc, cô trả lời:“Em biết không, lần cuối cùng chị ăn si rô đá bào là gần 20 năm về trước, khi chị mới 8 tuổi, cùng với mẹ chị.”Điền Tú Chân nói tiếp:“Khoản thời gian đó là khoản thời gian hạnh phúc nhất của chị, từ khi mẹ chị mất, chị không dám lại gần hoặc lập lại những tình cảnh mà mẹ chị từng làm cho chị, vì nó sẽ khiến chị nhớ lại những khoảnh khắc tuyệt vời đó, và như bị nhắc lại lần nữa, là chị đã mất nó mãi mãi.”Cổ Tịnh thấy rõ được nụ cười của Điền Tú Chân hơi gượng ép, đôi mắt phượng ấy mất đi hình bóng sắc sảo như mọi khi, thay vào đó là sự tiếc nuối, u buồn.

Cổ Tịnh muốn nói gì đó để an ủi, nhưng cô biết rõ điều đó không phải là lợi thế của mình, suy nghĩ một hồi, cô khẽ nắm lấy cánh tay đang cầm muỗng quậy đá bào của Điền Tú Chân, Điền Tú Chân mới trở lại từ trạng thái thất thần khi nãy.


Cổ Tịnh nói với giọng trầm ấm:“Nếu không muốn cười, thì đựng gượng ép, em hiểu.”Trong giây phút ấy đôi mắt cô bất chợt ẩm ướt, từ “hiểu” ấy đã rất nhiều năm cô chưa bao giờ nhận được, ngay cả ba mình, người mà cô mong là sẽ hiểu nhưng cũng luôn làm cô thất vọng.

Điền Tú Chân ngước nhìn Cổ Tịnh, chiều cao của Cổ Tịnh vẫn hơn cô vài centimet, sóng mũi cao cùng đôi mắt sâu bí ẩn, sẽ không ai nhìn thấu được nội tâm cô ấy, vậy mà vào lúc này, đôi mắt đó lại toát ra sự ấm áp dịu kỳ, khiến cho Điền Tú Chân cảm giác an tâm.

Mắt cô hơi cay, để phá vỡ không khí nặng nề, cô cười nói:“Chết tiệt, lần đầu tiên nghe được giọng nói ấm như thế của em, làm chị xúc động.”“...” - Cổ Tịnh ra vẻ không hiểu cho lắm, cô chỉ nói những gì mình nghĩ, xúc động chỗ nào?“Em nên nói nhiều hơn đó, em biết không, giọng nói của em nếu không cố tình lạnh lùng, thật ra nghe hay lắm.”“Nếu cứ tiếp tục như thế, chị sẽ mê em mất.”Điền Tú Chân lại bắt đầu trở lại với trạng thái bình thường của mình bằng việc nói không ngừng nghỉ.

Nhưng lạ thay, Cổ Tịnh lại thấy nhẹ nhõm hẳn ra, vì như thế có nghĩa là, tâm trạng cô ấy đã đỡ hơn rồi.Vì không biết tại sao, Cổ Tịnh lại không muốn cô ấy buồn.Con đường về thành Moon của cả hai người sau khi bị Điền Tú Chân đòi dừng xe bảy bảy bốn mươi chín lần thì cũng đã tới nơi vào chiều tối.


Xe mô tô của Cổ Tịnh những tưởng mới từ dưới quê lên được bố mẹ bắt đem hết đặc sản của nguyên dòng họ vào thành phố, các túi lớn túi nhỏ được treo khắp xe ngay cả ba ga phía sau, cổ xe phía trước, không một chỗ được thoát khỏi.Đến khu biệt thự Sky Mountain đã xém tý không được bảo vệ cho vào vì lầm tưởng họ là người bán hàng rong.

Xe dừng trước cửa biệt thự hai tầng của Điền Tú Chân, quản gia đã phải cho ngay xe đẩy hàng ra để chất hết đóng đồ lên xe.

Điền Tú Chân đứng bên cạnh xe và cười nói:"Cám ơn em đã cho chị một chuyến phượt đầy thú vị này, chị cảm thấy rất vui!"“Ừm…” - Cổ Tịnh không biết trả lời thế nào, tại vì cô hầu như đã buông xuôi trước Điền Tú Chân, cô không biết cách để nói lời từ chối với người phụ nữ này, và gần như mỗi khi nhìn cô ấy cười, Cổ Tịnh cảm thấy lòng mình như lại thêm một tia sáng.Thấy Cổ Tịnh lại trầm ngâm, Điền Tú Chân bất chợt nhéo lấy má của Cổ Tịnh ra vẻ chị hai dạy bảo em gái:“Nè, phải học cách nói chuyện từ 3 chữ trở lên, biết chưa?”Cổ Tịnh bối rối trước hành động của Điền Tú Chân, cô không biết mình nên giận hay nên buông xuôi tiếp, cô nhanh chóng rồ gas:“E…Em đi đây!”Và lại phóng đi như một cơn gió, để lại phía sau người phụ nữ vẫn tiếp tục nhìn theo hình bóng của mình, với ánh mắt và cảm xúc khó tả.Lòng sở hữu đang rục rịch, chờ cơ hội ngoi lên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận