6 giờ chiều, tài xế chở Điền Tú Chân đến quán cà phê Tịnh, tay cầm bộ hồ sơ bước vào quán, Cổ Tịnh đang vẻ hình hoa văn điệu nghệ trên ly cà phê cappucino, lại là dáng vẻ chuyên môn ấy, toát ra sự thu hút khó tả, làm cô nhìn không ngớt mắt.Sau khi ly cà phê được bưng cho khách, Cổ Tịnh trở lại quầy bar, Điền Tú Chân cũng tiến đến trước quầy và đẩy bộ hồ sơ sang Cổ Tịnh rồi nói:“Đây, vị trí các quán cà phê ngay trung tâm, xung quanh tập đoàn chị, như vậy đôi khi chị muốn uống cà phê em pha cũng dễ hơn, em cứ lựa, tiền không là vấn đề.”Cổ Tịnh đẩy bộ hồ sơ trở lại, và nói:“Tôi bảo rồi, không cần!”“Chị thật không hiểu, em cứu chị, chị trả ơn, điều này rất sòng phẳng, không ai làm không công một thứ gì cả, hay là em cố tình làm thế để nhử chị.”Ngay khi câu nói này vừa dứt, Cổ Tịnh cau mày, ánh mắt cô liếc nhìn Điền Tú Chân, làm cô lạnh gáy, Cổ Tịnh bảo:"Cánh cửa đằng kia, cô tự rời khỏi đây, đừng để tôi mời."Nhận thấy lời nói mình hơi quá, Điền Tú Chân mới thu lại tính cách cao cao tại thượng của mình, cô tự nhắc mình Cổ Tịnh không phải ngoài bình thường, cô bèn nhẹ giọng:“Chị xin lỗi, chị là người làm ăn, nên đôi khi bị bệnh nghề nghiệp, những người xung quanh chị đều muốn trục lợi nên chị hơi mất niềm tin vào con người, em đừng để tâm.”Cổ Tịnh không nói gì, nhưng ít ra cô đã thu lại khí áp lúc nãy, Điền Tú Chân lại tiếp tục bắt ghế cao ngay trước quầy bar rồi cười nói:“Cho chị một ly cà phê nhé, mà cũng tối rồi, nếu em có rượu, thì một ly rượu sẽ good hơn, vì chị vốn khó ngủ.”Nghe thế, tuy không bán rượu, nhưng Cổ Tịnh lại quyết định lấy một trong những chai rượu ngoại hạng sang do người khác tặng ra rót cho Điền Tú Chân.
Cô nghĩ, đằng nào mình cũng không thích những thứ lên men gây mất lý trí này, vậy thì tống khứ nó cho người cần nó hơn.Tuy không có cuộc hẹn nào tối nay, nhưng một số kế hoạch vẫn cần Điền Tú Chân nhanh chóng đưa ra quyết định, vì thế, cô lại bắt đầu tập trung trên chiếc ipad với hàng chục trang nội dung.Cho tới khi tiếng cồn cào từ bụng nhẹ nhàng nhắc nhở, Điền Tú Chân mới phát hiện rằng mình đã ngồi đây làm việc cả tiếng mà không hề hay biết.Quán cà phê chỉ còn một người đang ngồi, chưa bao giờ cô cảm thấy an tâm và yên ả đến vậy, khi nhìn tách trà đầy còn ấm trước mặt, cô chợt mỉm cười, hình ảnh Cổ Tịnh lặng lẽ châm trà cho cô khi cô mải mê làm việc hiện ra trong đầu, làm cô cảm thấy ấm lòng.
Nghĩ thế, cô đảo mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng lưng người ấy.Một vài phút sau đó, Cổ Tịnh bước ra từ cánh cửa sau lưng quầy bar cùng khay thức ăn được sắp xếp một cách tinh tế.
Gồm một chén cơm, một chén canh, một dĩa xà lách và một dĩa thịt cá, bụng đói của Điền Tú Chân càng kháng nghị hơn nữa, nhưng vẻ mặt thất vọng của cô hiện ra ngay sau đó.
Ừ hử? một chén cơm, có vẻ bữa tối này không hề có ý định chia sẻ, Điền Tú Chân liền cất lời:“Nè, sói con, dù sao chúng ta cũng đã trải qua một buổi tối sống chết cùng nhau, em nở lòng nào bỏ mặt chị.”Nghe thế, Cổ Tịnh nhăn mày, lạnh nhạt nói:“Cách đây 500 mét có quán cơm, mời cô đi.” - Cổ Tịnh thản nhiên gấp miếng rau vào miệng.
Tuy rất lạnh lùng, nhưng phong thái ăn uống lại cực nhã nhặn.“Chà chà chà, thật không tin em lại có thể lãnh cảm đến như thế, một người vừa xinh vừa giàu như chị, bỏ cả tiếng đồng hồ ra ngồi cạnh em, vào đúng hôm thất tịch, vậy mà em lại đối xử với chị như thế, hu hu…”Thôi rồi, con người này lại bắt đầu bày trò dây dưa với mình.
Trong lúc Cổ Tịnh suy nghĩ, Điền Tú Chân đã nhanh chóng bước vào bên trong quầy bar, đứng ngay bên cạnh Cổ Tịnh, cô đặt tay lên eo Cổ Tịnh, rồi giành lấy đôi đũa trên tay Cổ Tịnh:“Hay mình ăn chung đi, chị không ngại ăn chung chén với em đâu á.” - Vừa nói, Điền Tú Chân vừa gấp một miếng cá cho vào miệng ăn ngấu nghiến, đồng thời cô không quên gấp thêm một miếng đưa ngay trước miệng Cổ Tịnh với nụ cười nhìn không thấy trời đất.Từ lúc Cổ Tịnh bị Điền Tú Chân ôm eo, đến lúc cô ấy sử dụng đũa của mình cho thẳng vào miệng, người của Cổ Tịnh như bị đóng băng tại chỗ, sự cứng đơ lan thẳng đến từng sợi thần kinh, mặt cô đỏ ẩn lên theo đốc độ ánh sáng.
Cổ Tịnh có chứng sợ bẩn và ám ảnh việc người khác đụng vào mình, và rất hay, khi Điền Tú Chân trong vài giây đã cùng lúc làm hết cả hai điều này, không chỉ ôm eo cô mà còn… ăn đũa của cô! Cô cảm thấy người trước mặt mình thật đáng sợ, thậm chí còn kinh khủng hơn việc bắt cô đứng tấn 6 tiếng.“Cô… cô bỏ tay ra được không…” - Vừa nói, Cổ Tịnh vừa đẩy khay thức ăn sang phía Điền Tú Chân - “Đây, cô cứ ăn thoải mái!”Cổ Tịnh bối rối quay lưng sang kệ trưng bày hạt cà phê tìm kiếm gì đó, cuối cùng cô lôi cuối sách đang đọc dang dở, nhích ra khoản cách với Điền Tú Chân, tựa lưng vào quầy bar chăm chú đọc sách, không thèm nhìn cô ấy.Nếu là người khác thì chắc giờ này đôi tay của họ đã bị tàn phế rồi, còn Điền Tú Chân, lúc nào cô ta cũng như thỏ con, lanh lợi lại mềm mại, cô không thể hành hung người ngày được, và cũng không biết nên làm gì, nói chung, cơ thể cô bị vụng về trước người phụ nữ này, không lẽ cô bị trúng tà?Điền Tú Chân hả hê khi thấy đâu đó đôi tai của Cổ Tịnh hiện lên màu hồng nhẹ, vẻ e thẹn ấy làm cho Điền Tú Chân cực kỳ thích thú, phút chốc cô muốn trêu ghẹo đối phương nhiều hơn, cô nghĩ mình bị biến thái rồi.Trong lúc Cổ Tịnh tập trung đọc sách, Điền Tú Chân mỉm cười nhai ngấu nghiến miếng xà lách thì một bóng người chợt thoáng qua, liền sau đó đối phương quật cây gậy sắt rút gọn ra, cây sắt dài 1m3 nặng chịt vang thẳng về hướng Cổ Tịnh, Cổ Tịnh đang quay lưng vào trong không mảy may để ý, trong khi Điền Tú Chân lại nhìn hết được hành động của tên đó, trong tíc tắc, Điền Tú Chân kéo ngay áo của Cổ Tịnh về phía sau bằng cả sức bình sinh, theo đà ngã thẳng ra sao, do phía sau là kệ trưng bày được thiết kế một bên nhô ra để đặt tủ đông lạnh, tay và vai phải của cô đập mạnh vào phần lồi ra của kệ, tiếng rắc một tiếng kêu lên, Điền Tú Chân thốt lên tiếng “hự” đau đớn.Bất ngờ bởi lực kéo và phát hiện tên hành hung, nhanh như chớp Cổ Tịnh chụp lấy cây gậy của hắn, kéo hắn đập mặt thẳng lên mặt bàn quầy bar, liền theo sau là cú trỏ mạnh vào gáy hắn làm hắn choáng váng, nửa thân dưới của hắn bị treo lơ lửng trên quầy, cổ hắn bị khuỷu tay Cổ Tịnh kẹp đến đỏ mặt, hắn liên tục đập tay Cổ Tịnh xin tha.
Ánh mắt của Cổ Tịnh lúc này sắc bén như sói hoang, xung quanh cô như toát ra bóng tối của ma quỷ, với tư thế này chỉ cần một cái bẻ mạnh là hắn sẽ về chầu ông bà.Điền Tú Chân lúc này bình tĩnh lại, thấy vẻ mặt đằng đằng sát khí của Cổ Tịnh, mặc dù vai phải của cô rất đau, nhưng cô đã cố tiến đến bên Cổ Tịnh, giơ tay trái lên nhẹ nhàng nắm lấy và xoa dịu cánh tay đang dùng sức của cô:“Cổ Tịnh, bình tĩnh, chị không sao…”Nghe thấy chất giọng ngọt ngào của Điền Tú Chân, Cổ Tịnh từ từ buông tay ra, kẻ hành hung ho sặc sụa và quằn quại trên quầy bar.
Nhìn kỹ, trên cổ phải người này có khắc hình xăm mãng xà, đầu tóc nhuộm đỏ với chiếc áo sơ mi hoa hòe, trạc tuổi 20, gương mặt không mấy dễ ưa, trước đó người này còn ngồi uống cà phê tại một gốc.
Thông qua hình xăm, Cổ Tịnh biết thằng nhóc này hoạt động trong băng nhóm.“Mày là ai, muốn làm gì?”“Em, em, xin chị tha cho em, em mới tham gia vào băng nhóm Mãng Xà, đại ca giao nhiệm vụ cho em đi thu phí bảo kê...”Thu phí bảo kê là chuyện sẽ xuất hiện hàng tháng tại khu vực phố cổ thiếu an ninh này, do cách xa thành phố và khá vắng, bọn giang hồ khu vực này cứ lấy danh nghĩa bảo vệ họ khỏi cạnh tranh từ bên ngoài mà đến thu phí, nếu chủ cửa hàng báo công an thì sau đó họ sẽ đập phá và kiếm chuyện liên tục.
Lâu ngày, hầu như mọi người đã quen, chỉ cần được làm ăn yên ổn thì họ không ngại chi thêm một khoản cho họ.“Không ai nói với nhà ngươi rằng chỗ này không thể bước vào à?” - Cổ Tịnh nghiêm giọng nói.“Em xin lỗi, em không biết, đại ca có bảo em rằng chị rất lỳ, nên đặc biệt dặn em là tới quán của chị thì cho chị no đòn trước rồi hãy lấy tiền sau, ảnh còn bảo là nếu em xử được chị, em sẽ lấy oai với tổ chức, được thăng cấp.”Như sực nhớ ra điều gì, thằng nhóc nói tiếp:“Em biết rồi, đại ca chắc chắn ghét em nên đã gài bẫy em, bình thường ảnh đã không ưa gì em rồi, nhưng vì ngại mặt mũi của Nhất ca nên anh ta không dám làm gì.” - Thằng nhóc vừa nói, vừa chấp tay xin tha.Trong một băng nhóm cũng có nhiều tổ khác nhau, mỗi tổ đều được giao KPI, Tịnh cà phê là nơi họ không bao giờ dám bén mãng tới, thằng nhóc này dám đúc đầu vào có thể một phần là do sự đấu đá nội bộ.Toàn thân Cổ Tịnh toát lên một sát khí rùng rợn, ánh mắt cô như muốn ăn tươi nuốt sống người này, cô nói:“Nhắn với đại ca ngươi rằng, biết điều thì tự nhận hình phạt với thủ lĩnh của mình, đừng để ta phải tốn sức làm điều đó.
Giờ thì nhà ngươi hãy biến khỏi mắt ta, ngươi chỉ có 3 giây!”Thằng nhóc sợ hải tột cùng khi thấy bộ mặt như thế, anh ta bổ nhào ra ngoài thoát thân.Không khí lặng lại được vài giây, Điền Tú Chân nghe đối thoại của cả hai người này cũng ngầm hiểu ra được vấn đề, cô hoạt động trên thương trường rất lâu, người gì cô cũng gặp qua nên không có gì là quá bất ngờ.
Tuy nhiên, Cổ Tịnh phải chi là cao thủ của nhóm nào đó hay chỉ đơn thuần là người chủ quán cà phê?Thân thế cô ấy khiến Điền Tú Chân cảm thấy tò mò….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...