Vợ Tôi Là Ác Nữ


Tô Lăng Thanh cười khỉnh đủ để cõi lòng anh nghe được.

“Khi cậu ký kết hợp đồng này và bắt đầu thực hiện nó, tôi sẽ gửi địa chỉ đến cho cậu.

” - Hinh Y Nhi tiến đến, ngồi xuống, mở ngăn tủ gần giường ra và lấy hai bản hợp đồng.

Sau đó, cô đã đưa cho Tô Lăng Thanh một bản và ngồi trên cạnh giường cùng anh.

Tô Lăng Thanh không hiểu vì sao lại chau mày đẹp.

Tuy nhiên, anh vẫn cầm lấy bản hợp đồng một cách bức bối.

Tô Lăng Thanh tập trung đọc bản hợp đồng kia…
Trong bản hợp đồng, Hinh Y Nhi muốn cùng anh trở thành vợ chồng trên giấy tờ và có con chung.

Thật là…
Việc có con với Hinh Y Nhi dạo gần đây cứ vang trong đầu anh liên hồi.

Anh có thể có những đứa con với người phụ nữ khác nhưng chỉ mỗi con của Hinh Y Nhi mới được là người kế nhiệm Tô gia.

Tô Lăng Thanh im lặng ngẫm nghĩ…
Anh và cô sẽ không ly hôn để tập trung gia thế lo cho đứa nhỏ.

Để việc có con chung thành công, yêu cầu anh và cô chung phòng tối thiểu một tuần một lần (vào thứ sáu) cho đến khi có em bé.

Tô Lăng Thanh lạnh lùng đọc đến đây lại có chút chớp mắt…
Yên lặng ngẫm nghĩ một chút anh mới hỏi: “Chung phòng này là…”
“Là làm những việc có thể có được em bé.


” - Hinh Y Nhi nhẹ nhàng nói, đôi mắt ấy vẫn rất lạnh lùng và chân thật nhìn anh.

Dường như…
Tô Lăng Thanh đang không thể nào thở được.

Cô ấy có biết cô ấy đang nói gì không?

Nhưng…
Suy nghĩ lại…
Vợ chồng dĩ nhiên phải có chuyện đó mà…
Tô Lăng Thanh mím lấy môi một chút rồi lại chỉnh dáng mà đọc tiếp.

Cả hai vợ chồng cùng nhau hợp tác bổ trợ cho hai gia đình.

Tô Lăng Thanh thấy đúng.

Về đời sống riêng tư, Hinh Y Nhi sẽ không chen vào đời sống riêng tư của Tô Lăng Thanh.

Và ngược lại.

Có cả ngược lại?
Tô Lăng Thanh âm trầm.

Hinh Y Nhi đưa anh một cây bút: “Tôi đã tạo sự tự do đáng kể cho cậu rồi…”
“Mong là cậu hãy ký.

” - Hinh Y Nhi mỉm cười một cách công nghiệp.

Không như mong đợi thì lời tôi nói chẳng phải là lời đe dọa nữa đâu Tô Lăng Thanh ạ.

Tô Lăng Thanh nhìn đến nụ cười đó, nó rất bình thường nhưng có gì đó lại khiến anh sởn da gà một chút và hiểu ra ý.

Tô Lăng Thanh giật lấy cây viết trên tay Hinh Y Nhi và ký vào.

“Hôm nay cũng là thứ sáu…”
Tô Lăng Thanh nghe Hinh Y Nhi nói lại lỡ giao lấy ánh mắt cô…
Đôi mắt đó rất to tròn và đẹp đẽ…
Hinh Y Nhi chớp nhẹ mắt lại ngay ngay thẳng thẳng nhìn anh.

“Vì lí do đó nên tôi mới sớm gọi cậu về.


Tô Lăng Thanh hững hờ giống như mình đang chưa hề ký một nét nào cả.

Đôi mắt ấy đẹp đến thế nhưng vẫn có một tầng băng lạnh lùng che phủ.

Không hề mang vẻ ngây thơ như những người phụ nữ khác khi đề cập đến yêu cầu, mong muốn của họ.


Quả thực là…
Tô Lăng Thanh bất lực thở dài hắt nhè nhẹ.

Bây giờ anh nên tiếp nhận chuyện này thế nào đây.

Vừa mới vài giây trước anh đã ký đại ký đùa vào tờ giấy hợp đồng đó.

Có đọc kỹ các điều lệ và nghĩ cũng không có gì quá sức với mình…
Nhưng…
Cô ấy nói hôm nay là thứ sáu.

Anh mới chợt bừng tỉnh rằng chuyện anh cần làm có hơi gấp thì phải.

Tô Lăng Thanh cau cau mày.

Hinh Y Nhi lại nhìn một loạt từ trên xuống dưới thân người của anh rồi lại với sự từ tốn vốn có: “Cậu có cần đi tắm không?”
Mắt cứ đối mắt như thế…
Nhưng Tô Lăng Thanh không thể biểu lộ rõ đang có loại cảm xúc gì.

Anh lại cau mày như khó chịu…
Sau đó quẳng giấy viết qua một bên, chân tì thành giường đứng dậy trông rất lãng tử, tay chống nạnh một chút, thở hắt ra đến bức bối…
Sau đó lại nuốt vào cổ họng một loạt giận dỗi, tay anh cũng tiện mở các loại trang phục trên người.

Mắt anh không thèm nhìn lấy Hinh Y Nhi, anh bước đi, khuôn mặt khó chịu nhưng lại nhẹ nhàng hỏi: “Cậu muốn tôi mặc gì?”
Hinh Y Nhi nhìn theo dáng người đứng lên cao quá đỗi ấy.

Cậu ta quả thật đã trưởng thành rất đẹp.

Cô nhớ đến khuôn mặt đẹp trai của Tô Lăng Thanh ban sáng.

Tóc cậu ấy bây giờ không được trau chuốt như ban sáng nhưng vẫn mang vẻ gợi thương gợi nhớ nhỉ?
Hinh Y Nhi chớp mắt rồi lại thu gom lấy giấy viết đã được ký và để lại ngăn tủ.

Làm chuyện đó còn mặc được đồ sao?
Nếu cô hỏi như vậy cậu ta có nuốt lấy đầu cô không chứ?

Khuôn mặt cậu ta mỗi khi gặp cô đều không hề được thoải mái.

Chuyện này…
Đôi mắt Hinh Y Nhi lại trĩu buồn.

Vì bất đắc dĩ.

Nếu không cô đã không cần ràng buộc với cậu ta tới mức này.

“Cậu có muốn tôi trần như nhộng không?”
Hinh Y Nhi nhìn lên, phần thân trên Tô Lăng Thanh tự lúc nào đã cởi áo ra quăng xuống sàn rồi.

Cậu ta còn đang không muốn ngoái lại nhìn cô mà đi thẳng đến nhà tắm.

“Tôi có để áo choàng tắm trong đó.

” - Hinh Y Nhi nhìn đến bóng lưng với các cơ lưng đẹp đẽ.

Ắt hẳn cậu ta có luyện thể hình nhỉ?
Tô Lăng Thanh nghe thấy…
Nhưng tuyệt nhiên không trả lời.

Cũng không ngoái nhìn lại.

Cánh cửa phòng tắm bị anh đóng sầm đến rung rẩy.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận