Vợ Tôi Là Ác Nữ


Cô ấy cũng chưa có một thái độ tức giận như thế này nhỉ?
Nếu như không phải…
Tô Lăng Thanh cau cau mày theo những gì mình suy nghĩ được.

Không phải như những gì anh nói…
Thì sẽ như những gì cô ấy nói.

Tô Lăng Vy lén nhìn đến thấy biểu cảm Hinh Y Nhi, cô áy náy cả môi cũng biểu hiện liền kéo tay Hinh Y Nhi đi và vừa quay lại nóng như chó buông lời mắng chửi anh trai mình: “Anh là đồ cặn bã! Khốn nạn! Thối nát! Đãng trí! Độc miệng! Chó cắn nát lương tâm… Em sẽ mách mẹ để bà ấy dạy dỗ lại anh! Cố mà đừng gặp em!”
Nói gì nói…
Tô Lăng Thanh nhìn Hinh Y Nhi im lặng mặc cho Tô Lăng Vy kéo ra khỏi phòng.

Cô ấy giận…
Nhưng ánh mắt giận dữ đó chả giáng lên người anh quá lâu.

Như thể anh không đáng kể.

Chết tiệt…
Anh còn không bằng con chó.

Con bé em anh, Tô Lăng Vy chửi nghe cái nào cũng không sai…
Anh vốn là loại người như thế.

Con bé ráng chửi cho anh nghe trót lọt hết, lúc mở cánh cửa thì đúng chửi đã đã.

Anh biết…
Nó sợ người làm trong nhà biết chuyện bàn tán dị nghị nhiều hơn.

Thà nó chửi anh trong phòng cho đã cái nư đi.

Tránh gì thì tránh.


Chuyện này làm sao không tránh khỏi dư luận chứ.

Em gái nhà anh còn khờ lắm.

Hinh Y Nhi đã từ trong phòng anh bước ra đó thôi.

Và…
Mẹ anh chắc cũng đã biết rõ chuyện quái gì đang diễn ra.

Chỉ là bà ấy không khờ như Tô Lăng Vy.

Tô Lăng Thanh đứng dậy với cái cau mày.

Loạn ư?
Tại sao chứ?
Anh không thể uống rượu say mà kích tình đâu.

Chỉ có thể bị dùng thuốc.

Tô Lăng Thanh nhìn lại chiếc áo đầm anh cho rằng tối hôm qua là cái đẹp nhất anh từng thấy, lại đã bị xé nát.

Thật cuồng dã.

Anh lại như thế sao?
Đôi mắt đẹp của anh lại nghía sang chiếc giường có vài chỗ ướt át.

Chết tiệt…
Có điều có thứ gì đó khiến anh không được thoải mái khi nhìn chiếc giường trắng bách ấy.

Tô Lăng Thanh âm trầm nhìn với đôi mắt lạnh lùng và thở dài.

Em anh đòi mách mẹ anh đấy…
Hừm…
E rằng con bé chưa kịp mách thì cuộc hôn nhân không kiếm được một lời nào để từ hôn này đã phải tiến hành đấy.

Đúng như Tô Lăng Thanh nghĩ.

Nửa tháng sau anh đã bị gia đình anh ép cưới Hinh Y Nhi một cách nhẹ nhàng như thế.

Hôn lễ này là loại hôn lễ xa hoa bật nhất Thành Đô.

Tô Lăng Thanh đẹp trai như một chàng hoàng tử thực thụ đang nhìn về xa xa…
Nơi mà Hinh Y Nhi đang được ba cô ấy dắt vào lễ cưới.

Đã nói Hinh Y Nhi có một khả năng mặc gì cũng đẹp nhưng…
Hôm nay…
Cô ấy trong chiếc váy cô dâu trắng tinh khôi đơn giản lại khiến anh thấy xinh đẹp nhất.

Tô Lăng Thanh khẽ cau mày.

Hình ảnh Hinh Y Nhi càng lúc càng gần đến anh.

Trên khuôn mặt không chút biểu cảm của cô ấy, từng đường nét xinh đẹp có thể khiến lòng người rung động.


Tô Lăng Thanh giãn chân mày khi Hinh Y Nhi đứng kế bên anh và đủ để anh thấy được vẻ đẹp của cô ấy.

Tô Lăng Thanh cầm lấy tay cô vì được Hinh gia trao cho mình.

Sau đó hai người họ tiến lên lễ đài hôn nhân, không chỉ riêng Hinh Y Nhi lạnh lùng mà kể cả Tô Lăng Thanh cũng đã quay trở lại trạng thái lãnh cảm của mình.

Họ bắt đầu nghe Cha xứ tuyên hôn và chuẩn bị tuyên thệ với nhau.

Sau khi tuyên thệ, họ được bồi và vỗ tay hoan nghênh hôn nhau trước sự chứng kiến của đông đảo người tham dự.

Tô Lăng Thanh ngoan ngoãn đưa khuôn mặt mình và hôn như tất cả mong muốn.

Khi gần tiến đến, Hinh Y Nhi lúc này mới nhìn lên giao mắt với anh.

Rõ ràng đó là đôi mắt rất lạnh lùng nhưng Tô Lăng Thanh lại cảm thấy đôi mắt đó đẹp và lấp lánh như mặt hồ trong trẻo.

Bất ngờ…
Hinh Y Nhi ôm lấy cổ anh và tiến gần đến anh.

Khoảnh khắc ấy…
Ai ai cũng reo hò vì nụ hôn của Hinh Y Nhi dành cho anh.

Nhưng họ đâu biết…
Cô ấy đã nói gì với anh chứ.

“Không cần câu nệ…”
Và nụ hôn đó ai cũng nghĩ đó là một nụ hôn môi mãnh liệt.

Thật mãnh liệt!
Tô Lăng Thanh nhớ lại cảnh hai vợ chồng họ hôn ban sáng lại bực mình.

Anh bức cả chiếc nơ áo chú rễ trên cổ mình mà quăng đi trong gió.

Tô Lăng Thanh đang hết tốc độ chạy xe trên đường.

Nhưng hướng anh đi không phải là hướng về nhà anh.


Hướng anh đi là hướng về căn nhà anh đã mua để anh và Vũ Yên cùng ở.

Anh đã định cho Hinh Y Nhi mặt mũi rồi.

Anh đã định hôm nay cùng ngủ với cô ấy trong một phòng.

Cô ấy muốn làm gì cũng được.

Nhưng chuyện cô ấy bảo anh không cần câu nệ và hôn anh ban sáng thực lòng…
Khiến tâm tư của Tô Lăng Thanh rất bất ổn, thậm chí là bức bối.

Vậy thì…
Anh cần gì phải cho cô ấy mặt mũi.

Cô ấy đã mặt dày như thế kia mà.

Thậm chí có khi không cần câu nệ mấy việc đêm tân hôn, đêm động phòng gì đó đâu…
Hừm.

Tô Lăng Thanh cau mày đẹp, hứ lên và nhếch mép cười bực.

Ting.


Hinh Y Nhi ở trong phòng anh…
Chính là căn phòng của đêm hôm đó.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận