VỢ TÔI ĐẾN TỪ NGÀN NĂM TRƯỚC


Sau khi rơi vài trận tuyết, thời gian lạnh nhất của mùa đông đã tới rồi.“Tiểu tử đó có tìm bà xin tiền không?”Hứa Văn Bân đang cầm chén ngồi trên sô pha, nhìn Chu Tố Chi đang đi tới đi lui dọn dẹp trong phòng, bỗng nhiên mở miệng hỏi.“Nó đã khi nào tìm tôi để xin tiền?”Chu Tố Chi đầu cũng không ngẩng lên “tìm ông xin rồi?”“Không có.”“Vậy ông hỏi cái gì… tôi thấy nó cho dù có thiếu tiền thì cũng sẽ đi tìm con chuột nhỏ để vay tiền chứ cũng không tìm tới ông.”“Lão Lý ở đơn vị của tôi nửa tháng này mệt thảm rồi, thị trường chứng khoán đang xanh, tôi tìm kiếm tên tiểu tử kia đầu cơ tích trữ, phỏng chừng cũng không tốt lắm.”Hứa Văn Bân vuốt ve chiếc chén giữ nhiệt, vừa cắn răng vừa lên kế hoạch “bà nghĩ xem nó nuôi bạn gái ở cùng một chỗ, dựa theo tính cách của nó chắc chắn sẽ bao toàn bộ, tới lúc đó sẽ đem mấy đồng trong túi tiêu sạch sẽ, làm mấy cái video rách đó thì có thể kiếm được mấy đồng tiền? đúng không?”Chu Tố Chi không nói chuyện, bà ấy nghe tới nỗi tai cũng chuẩn bị lên vài nốt chai rồi.Rất lâu trước đây Hứa Văn Bân đã ngày ngày nhắc ‘trong túi của nó liệu có mấy đồng? tiêu hết liền sạch, đợi đi.

Tên tiểu tử này rất nhanh sẽ không có tiền, sắp phá sản rồi.


Nó tìm bà xin tiền ngàn vạn đừng cho, tới khi đó đói rồi nó sẽ phải ngoan ngoãn đi làm…’Nói tới hiện giờ vẫn chưa chết tâm, mỗi khi có đầu mối liền cân nhắc đẽo gọt xem nó có phải sắp phá sản hay không.“Nghe nói quốc gia đang quản lý ngành phát sóng trực tiếp cần phải chỉnh lý lại một chút, tới lúc đó thứ đồ hư đó nó làm sẽ bị ảnh hưởng.

Đây gọi là gì? Không nghe lời lão nhân sẽ phải chịu thiệt thòi trước mắt.


Tôi sớm đã nhìn ra việc đó của nó không thể dựa vào, căn bản không thể phát triển lâu dài…”“Nó làm không phải là video sao?” Chu Tố Chi nghi hoặc.“Không giống nhau sao?”“Có lẽ… không quá giống nhau đi?”“Không sai biệt lắm.” Hứa Văn Bân khoát tay “đợi lát nữa nó qua bà thử thăm dò xem sao, xem có phải là nó không còn tiền rồi.Hiện giờ tìm một công việc chân chân chính chính để làm cũng chưa muộn.Bà nhìn bạn gái cũng có, công việc cũng có, trực tiếp đi lên quỹ đạo, nghĩ như vậy thực không tồi.Nếu như giống con chuột nhỏ thi vào nhân viên công vụ thì hoàn mỹ rồi…”Chu Tố Chi thấy ông ấy ở đó nói lải nhải cũng không lên tiếng đáp lại.

Trong đầu đang nghĩ lát nữa nói chuyện với cô bạn gái kia thế nào, lần trước nói chuyện rất tốt, lần này phải đem quan hệ kéo gần thêm một chút.Nghe thấy bên ngoài tiếng chìa khóa mở cửa va vào nhau, bà ấy không đợi người bên ngoài mở cửa ra mà lau tay đi qua, mở cửa ra liền thấy Hứa Thanh và Khương Hòa đội mũ quàng khăn, trùm kín đầu đứng ở ngoài cửa.Hứa Thanh đang khom thắt lưng cầm chìa khóa chọc vào đó, thấy cửa mở ra liền sửng sốt một chút, cất chìa khóa sau đó kéo Khương Hòa đi vào.“Mẹ, ôi phòng của các người thực là ấm áp, tốt hơn nhiều so với chỗ của con rồi… ba.”“Ừ.” Hứa Văn Bân đang cầm chén đáp lại một tiếng, ngồi ở đó nhìn Hứa Thanh đang giúp Khương Hòa tháo khăn quàng cổ và áo khoác.“Chào dì, chào chú.”Khương Hòa dựa theo sự dặn dò của Hứa Thanh, vào cửa trước tiên là chào hỏi.


Thái độ của cặp đôi vợ chồng Hứa Văn Bân đối với cô ấy tốt hơn so với Hứa Thanh khi nãy rất nhiều, còn nhiều hơn một chén trà nóng.Mặc dù không cần phải tiếp tục nộp tiền thuê nhà, nhưng mỗi tháng Hứa Thanh sẽ phải quay về một chuyến, ăn một bữa cơm… để cho hai người bọn họ biết anh ấy vẫn chưa bị chết đói, hơn nữa sống rất thoải mái.Thuận tiện đem Khương Hòa tới cùng bọn họ thân thiết một chút, miễn cho tới lúc thẳng thắn ‘thân thế cô nhi’ sẽ bị hai người phản đối, đánh gãy uyên ương.Không thể không phòng, trước tiên kéo gần quan hệ bao giờ cũng là tốt nhất.“Hai người hôm nay nhàn rỗi như vậy, đều làm tổ trong nhà không ra ngoài a?”Hứa Thanh đặt mông ngồi lên sô pha, không ai rót nước tự mình rót, tiếp theo lấy một quả quýt tung tung trên tay, muốn ăn lại ngại lạnh, chỉ có thể xoắn xuýt.“Con nói chúng ta rảnh rỗi?” Hứa Văn Bân liếc xéo anh ta.“So với lúc bình thường, cũng không phải là so với con.

Tuyết rơi dày đặc không thể đào di tích sao?”“Phí lời.”“Vừa hay nghỉ ngơi một chút… mẹ, làm đồ ăn ngon gì vậy? để Khương Hòa giúp mẹ đi.”Hứa Thanh ngồi không được nên chỉ trong thời gian ngắn ngủn lại đứng lên.Tới tủ lạnh đụng một cái, vào phòng bếp sờ một cái, tìm việc làm cho Khương Hòa.“Hai đứa đợi ăn cơm là được rồi.”“Đây còn chưa làm mà, giúp một chút có phải càng nhanh hơn không? Không phải con thổi phồng, nhưng cô ấy làm cơm rất ngon, đặc biệt có thiên phú.


Mẹ cũng dạy cô ấy đi, sau khi về bọn con cũng có thể tự làm để ăn.”Nghe Hứa Thanh ở bên đó bức bức lải nhải, Hứa Văn Bân và Chu Tố Chi liếc mắt nhìn nhau, cho cô ấy một ánh mắt: nhìn đi, tên tiểu tử này đang khoe khang.“Thực không cần a? không cần thì chúng con xem ti vi.”Hứa Thanh mở tivi, cầm điều khiển đổi vài kênh, lại ngồi vào sô pha, lột vỏ quýt cho Khương Hòa ăn.Sự mới lạ lần đầu tiên gặp gỡ cũng dần biến mất, Hứa Thanh đã quen với cuộc sống hai người một mèo, dường như không có gì khác biệt so với trước đây.

Xét về cuộc sống vẫn phải ăn, phải ngủ, lúc nhiều thời gian nhàn rỗi có thể chơi với bàn tay nhỏ bé và mân mê những nốt chai trên tay Khương Hòa.Đem cô ấy về nhà cũng giống như vậy, ngoài trừ không có chứng minh thư, Khương Hòa cũng không khác gì những cô gái bình thường khác, nhiều nhất thì chỉ là có chút an tĩnh, ngoan ngoãn không thích nói chuyện.“Con hiện giờ vẫn ở nhà mân mê cái máy tính kia sao?” Hứa Văn Bân dường như không nhìn thấy động tác nhỏ của hai người bọn họ, nhìn chằm chằm ti vi nói.“Không, đã đổi một mân mê khác rồi.” Hứa Thanh tiện miệng đáp.“Ta hỏi là cái này sao?” Hứa Văn Bân tà tà liếc anh ta một cái: “Lại mua thêm một cái?”“Đúng vậy, lại mua thêm một cái.”Hứa Thanh mua thêm một chiếc máy tính cũ nữa từ chỗ của Lý Cao Bác, sửa chữa các phụ kiện mới có mấy trăm, cộng với thu thêm tám trăm tệ lần trước, ôm về nhà mới có hơn một ngàn, dùng so với những loại năm sáu ngàn cũng tương đương như nhau.“Con quyết tâm làm những việc linh tinh đó phải không?”“Cái này gọi là song bội bất vụ chính nghiệp.” Hứa Thanh nhún vai.Hứa Văn Bân hừ một tiếng không nói chuyện, bọn họ thường ngày mâu thuẫn cũng là vì chuyện công việc.Người trẻ tuổi chỉ theo đuổi những khoái lạc nhất thời, mà không chút nào lo lắng cho tương lai.Tầm mắt thiển cận.Ông ấy nhìn Khương Hòa một cái, giả vờ lơ đãng hỏi: “Cái này… khụ, Khương Hòa đang làm gì? Cũng là đang cùng nhau làm video đó sao?”Lần trước tới cái gì cũng không hỏi ra được, lần này không thể lại trông cậy vào Chu Tố Chi, bà ấy đã bị lừa dối, sau bữa ăn ngắn ngủn liền bỏ chạy rồi.“Không có.” Hứa Thanh trực tiếp lắc đầu, dùng tay chọc chọc Khương Hòa để cô ấy trả lời.“Cháu đang nghiên cứu kết nối modem với máy chủ thông qua hệ thống vi xử lý mạch, tích hợp quy mô rất lớn… liên tiếp điều chỉnh từ máy điều chỉnh đến máy phục vụ.” Khương Hòa suy tư về những lời Hứa Thanh dạy, nguyên mô nguyên trạng thuật lại “thực hiện các hoạt động trao đổi thông tin tốc độ cao với mạng thông tin khác người dùng.”???Hứa Văn Bân sửng sốt, sau khi hiểu được thì bất động thanh sắc gật gật đầu “…thực tốt, cường hơn tiểu tử này.”Tuy rằng không biết đây là công việc gì, nhưng nghe có vẻ rất chuyên nghiệp.Cao đại thượng.“Đó là vất vả không được.” Hứa Thanh nói giống như sự thực, nắm lấy tay Khương hòa niết hai cái cổ vũ.Từ sau ngày đó, cho dù có nắm tay xoa bóp bao nhiêu thì Khương Hòa cũng sẽ không quá phản kháng, chỉ cần không quấy nhiễu trong lòng bàn tay cô ấy, Khương Hòa sẽ giả vờ như không thấy, thỉnh thoảng sẽ len lén quan sát anh ta.Hứa Thanh không biết cô ấy đang quan sát cái gì, có lẽ đang quan sát xem có phải biến thái không?Dù sao thì cũng tốt hơn với việc không cho dắt, không tính là chuyện xấu gì.“Rất vất vả? bình thường chủ yếu là làm gì?” Hứa Văn Bân nhịn không được tiếp tục hỏi.“Sử dụng tổ hợp phím số và chữ cái có cấu trúc để chỉ báo định vị tọa độ dọc ngang của hệ thống, đồng thời hoàn thành việc tương tác với những người dùng khác thông qua xử lý và chuyển đổi chương trình.”Khương Hòa lẩm bẩm, nhìn bộ dáng còn thực sự nghiêm túc, làm Hứa Văn Bân không khỏi gật đầu.Tuy rằng nghe không hiểu, nhưng rất đáng tin cậy.Sóng sau a..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận