Khương Hòa quay về phòng.
Đóng cửa lại ngồi trên giường, không ôm cục cưng là ấm, chỉ là ngồi ở mép giường, nhìn bên ngoài cửa sổ rơi vào trầm tư.
Bất ngờ không kịp phòng bị.
Vốn dĩ cảm thấy Hứa Thanh có chút không bình thường, cô âm thầm quan sát, xem có phải là đã hiểu nhầm gì đó không, sau đó lại thấy anh ta nghĩ biện pháp loại bỏ tin tức kém giữa hai người, thực sự muốn giúp đỡ cô hiểu rõ nơi này, cô lại đem tâm tư áp chế đi.
Kết quả hôm nay đột nhiên thẳng thắn tỏ tình rồi?
Xoay ngược quá nhanh.
Thích liền thoải mái thích, không thích thì liền thoải mái rời khỏi… Không liên quan gì tới ân tình.
Mấu chốt là cô không nghĩ tới những thứ này.
Khoảng thời gian trước, phát hiện mình trong lòng có thẹn, còn nghĩ tới việc lén lút chuồn đi…
Cô cũng không nghĩ tới tại sao lại phải lén chuồn đi.
Bây giờ nghĩ, hình như là bởi vì anh ta là ân nhân, vẫn luôn giúp đỡ mình?
Khương Hòa nghĩ tới đây lại có chút xấu hổ, đối với ân nhân lại sản sinh ra ý nghĩ không nên có, đây là không đúng.
… Đợi đã, đây không phải là những gì mà Hứa Thanh vừa nói sao?
Nâng tay sờ sờ tóc ở bên tai, Khương Hòa biểu tình ngưng trọng.
Thì ra là không đúng ở chỗ này.
…
…
Trong phòng khách.
Hứa Thanh ngồi ở đó, hai tay giao nhau đặt ở sau đầu, lưng dựa vào sô pha nhìn lên trần nhà.
Loại chuyện thích này, lừa khẳng định là có thể lừa, nhưng như vậy không được.
Nguyên bản lập kế hoạch tốt, từ từ tiến tới, đợi cô ấy quen thuộc với nơi này rồi mới suy xét đến những cái khác.
Nhưng tại sao lại không quản nổi cái móng vuốt này chứ?!
Lần trước Khương Hòa muốn lén lút rời đi, bây giờ nếu như không nói rõ, sau khi cô ấy nghĩ thông rồi thì tám phần là sẽ muốn chuồn mất, cho nên Hứa Thanh chỉ có thể xả xé cho cô ấy hiểu.
Như vậy đem tất cả xé mở ra, nói rõ ràng, cho dù là đi hay ở lại, tóm lại so với để cô ấy từ từ nhận thấy được tâm tư của mình, sau đó chọn một buổi tối đem đen phong cao mang theo bọc nhỏ của mình và trường kiếm ‘hành tẩu thiên nhai’ vẫn tốt hơn rất nhiều.
Cho dù cô ấy kiên trì muốn rời đi, cũng có thể giúp cô ấy an bài một nơi ở, nếu không một mình ở bên ngoài ngay cả một nơi ở cũng không có, phải võ nghệ cao cường bay lên nóc nhà người ta, bọc áo bông hứng gió để ngủ.
Bây giờ đâu đâu cũng là xi măng cốt thép, đi ra khỏi nhà vài bước là sẽ bị đói bụng lắm.
Cho nên anh đã a lên rồi.
Nhất định phải để cho Khương Hòa phân rõ ràng ân tình và hảo cảm. Hai người không thể ở cùng nhau thì đạo lý trong đó cũng phải nói rõ, nếu không cô ấy sẽ luôn đem chuyện ân tình này giữ trong lòng, ngày ngày nghĩ tới có với không có, dần dần sẽ bị biến vị.
Hứa Thanh đã lừa người chưa?
Chưa.
Đây là chuyện thích, bản thân không nói đạo lý, nói đạo lý là chuyện buồn cười nhất.
Cố tình Khương Hòa lại thiếu đạo lý này, bởi vì trong não nhỏ của cô ấy toàn là dưa, vẫn luôn nghĩ tới chuyện ân tình, chỉ có thể giảng đạo lý với cô ấy, nếu không trong lòng vẫn luôn có một cái gai.
Thích chính là thích, không thích chính là không thích. Không thích liền sẽ liếm cho tới khi cô ấy thích, ngay cả liếm cũng không biết cũng xứng gọi là thích sao?
Xuy!
Đương nhiên, đó là chuyện sau khi cô ấy đã nghĩ thông, hoàn toàn đem ân tình trả hết nợ, hoặc là vứt sang một bên. Tới lúc đó sẽ nghĩ biện pháp để liếm được cô ấy, bằng không bây giờ cô ấy còn rất ngốc, đó không phải là liếm, đó gọi là lừa.
Nên trả hay không trả, nên cảm ơn hay không cảm ơn, nên thích thì thích, nên không thích thì không thích.
Tới lúc đó, nếu như lúc đó thực sự không tới điện, không thích, như vậy đành chịu thôi. Anh thích giảng đạo lý, cô ấy không thích như vậy thì liền không giảng đạo lý, điểm này Hứa Thanh rất thấu triệt.
Nếu thực sự như vậy, chuyện thích này sẽ trở thành một hồi ức tốt đẹp, như vậy cũng tốt. Nhưng nếu như vì ân tình mà bị ngăn trở, như vậy không được.
Mấy tháng này cùng nhau sống, vẫn là vô cùng vui vẻ.
Ánh mặt trời của buổi chiều tà tà chiếu vào phòng khách, chiếu vào sườn mặt của Hứa Thanh, anh lắc lắc đầu, nghiêng đầu nhìn về phía cửa phòng Khương hòa, bên đó vẫn như cũ không động tĩnh.
Rời đi? Ở lại?
Không biết bên trong não nhỏ của cô ấy sẽ nghĩ ra những thứ gì, xác xuất lớn là muốn đi đi…
Anh khẽ thở dài, chỉ còn lại tâm tình buồn bã và mất mát.
Đông Qua đi quanh bàn một vòng.
Nhẹ nhàng nhảy đến bên cạnh anh trên ghế sô pha, nằm úp sấp dưới ánh nắng chiếu qua cửa sổ, lười biếng nhắm mắt lại, cái đuôi trên đùi Hứa Thanh vẫy qua vẫy lại.
Mãi cho tới lúc hoàng hôn, cửa phòng Khương Hòa mới két két mở ra. Cô ấy bước ra với khuôn mặt nhỏ căng thẳng, lén lút dùng ánh mắt ngắm Hứa Thanh, lập tức đi vào phòng bếp.
??
Nghe được động tĩnh Hứa Thanh nghiêng đầu, trong nháy mắt liền sửng sốt. Nhìn bóng dáng cô ấy kéo lê dép bông đi vào phòng bếp, cảm thấy xung quanh đều sáng lên.
“Nghĩ thông rồi?” Anh dựa vào cửa phòng bếp, nhìn động tác thắt tạp dề của Khương Hòa.
“Nghĩ, nghĩ cái gì thông?” Khương Hòa nghiêng đầu, tránh đi ánh mắt của anh.
“Em đi vào lâu như thế đều nghĩ tới những gì?”
“Tôi ngủ một giấc ngủ trưa.”
“…”
Hứa Thanh cứng lại rồi “em cả một buổi trưa đều là ngủ?”
“Ừm, đúng…”
Cô ấy thắt tạp dề cúi đầu nghĩ nghĩ, tiếp theo lại ngẩng đầu, có chút nghiêm túc đối diện với ánh mắt của Hứa Thanh “anh nói rất có đạo lý, ân tình là ân tình, thích… Hai thứ này không phải là một, cho nên anh có thể… Có thể đối với tôi có hảo cảm, nhưng anh không được liếm tôi.”
“Ừ, tôi không liếm em.” Hứa Thanh nhìn biểu tình của cô ấy, nhịn xuống xúc động muốn nhéo nhéo mặt của cô ấy.
Bộ dáng như vậy có chút đáng yêu.
“Cũng không được làm bất cứ điều gì vượt quá giới hạn, ví dụ giống như vừa nãy.” Khương Hòa gạt tóc của chính mình biểu ý.
“Ừ, không làm.”
“Lúc đầu anh để tôi đi, tôi không đi mà ở lại đây, bây giờ một khi đi đi rồi thì sẽ phụ ân tình của anh. Tôi sẽ nỗ lực để trả lại anh, sau đó… Sau đó…”
Khương Hòa ấp úng hai câu, tai hồng hồng “sau đó… Lại, lại… Ngày sau lại nói.”
“Ngày sau lại nói?” Hứa Thanh biểu tình có chút kì quái.
“Ngày sau lại nói.” Khương Hòa nỗ lực gật đầu.
“Được, vậy ngày sau lại nói.”
Hứa Thanh dựa vào cánh cửa bất động, chuyển khẩu nói: “Nếu như tôi lại tiếp tục gì đó, em có thể đánh tôi… Chỉ cần không đánh chết là được. Tôi rất yếu, nhẹ một chút, dù sao cũng đừng nói cái gì đại loại giống như là rời đi…”
“Tôi không thể động thủ với anh.” Khương Hòa lắc đầu.
“Vậy lúc trước em nắm quyền làm gì?”
Tôi chỉ là nghĩ nghĩ.”
“…”
Được rồi, vẫn là muốn đánh, gia hỏa này quen thuộc nhất vẫn là dùng bạo lực rồi.
Dao thái và thớt gỗ va chạm với nhau tạo ra tiếng đốc đốc đốc, Khương Hòa thái xong hơn nửa rau, nghiêng đầu nhìn Hứa Thanh ở cửa “tại sao anh vẫn còn ở đây?”
“Nhìn.”
“Đừng làm ảnh hưởng tôi nấu ăn.”
“Tôi đứng đây cũng ảnh hưởng tới em?” Hứa Thanh nhún nhún vai, nhưng có điều cũng không xê dịch bước chân, vẫn như cũ dựa vào khung cửa phòng bếp, chuyển chủ đề nói: “Em có thể phân rõ ân tình và cảm tình không?”
“Hả?”
“Tôi giúp đỡ em, trong lòng em mang cảm kích, đây là bình thường, nhưng cảm kích và cảm tình là hai loại không giống nhau. Tôi sợ em sẽ bị nhầm lẫn.” Anh giải thích nói: “Nếu như rõ ràng không có hảo cảm gì, chỉ là lòng cảm kích, sau đó bị em hiểu lầm là thích, như vậy so với việc tôi lừa em cũng không có gì khác biệt.”
“Tôi không thích!” Âm thanh của Khương Hòa cực lớn.
“Được được, tôi chỉ là hỏi em có thể phân rõ ràng hay không, lớn giọng như vậy làm gì chứ…”
Hứa Thanh muốn cười, sách giáo khoa kiểu có tật giật mình.
“Tôi không lớn giọng.” Khương Hòa phủ nhận, do dự một chút lại hỏi “làm sao để phân?”
“Tôi dạy em?”
“Được.”
“Vậy trước tiên phải nói rõ, em không được đánh tôi, cũng không được nói cái gì mà rời đi, đây chỉ là một cái làm mẫu rất bình thường, xem xem em có thích hay không.”
“Tôi không có.” Khương Hòa phản bác, dừng một lát nói: “Anh làm mẫu đi.”
“Vậy em đừng động, chính là như vậy, đừng động nha… Chỉ là thí nghiệm thôi.”
Hứa Thanh nói xong liền bước vào phòng bếp, đi tới phía sau Khương Hòa, vươn tay ra, nhẹ nhàng đem cô ấy ôm vào trong lòng, cảm nhận độ ấm của cô từ chiếc áo len truyền ra.
Trên tóc dường như có mùi thơm dịu của dầu gội tiến vào trong mũi, anh cẩn thận ngửi.
“Có cảm giác gì?”
“Không, không có cảm giác.”
Khương Hòa cứng nhắc đứng trước cái thớt gỗ, có chút chân tay luống cuống, trái tim cũng không chịu thua kém gia nhanh tốc độ nhảy lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...