Vợ Tôi Cũng Là Vợ Của Bố Tôi





Đến phòng sách, tôi và Tiểu Nhiễm tò mò nhìn bố lấy một cái bình sắt từ trong gói vải lanh.

Cái bình mang phong cách cổ xưa, chắc cũng đã được vài năm rồi.

Cái bình không lớn lắm, cùng lắm chỉ lớn bằng một cái chai coca cola mà thôi.

Bố cầm bình rượu, tay phải chậm rãi vặn mở nắp bình, mùi rượu thuốc nồng nặc lập tức tỏa ra khiến tôi và Tiểu Nhiễm đều sụt sịt.

Bố cũng hít một hơi thật sâu, trên mặt hiện lên vẻ hoài niệm.

Bố nói: "Đây là rượu thuốc gia truyền của nhà lão đại đội trưởng cũ trước kia của bố.


Gia đình ông ấy có truyền thống về võ thuật, cái này là nhà họ dùng để bảo vệ thận và bồi bổ cơ thể.

Uống vào bình thường thì là thuốc độc, nhưng nếu dùng được thì lại là thuốc thần."

Tôi nghe vậy thì lập tức cảm thấy khó tin, bèn hỏi: "Có thần kỳ như vậy không ạ? Nếu thần kỳ như thế thì sao không đem ra bán? Thế chẳng phải sẽ giàu to à?"

Tiểu Nhiễm không nói gì, có lẽ là cô ấy không tin, nếu không cô ấy đã phản đối tôi từ lâu rồi, vậy mà bây giờ lại chỉ thể hiện sự hiền lành của mình.

Bố nghe vậy thì trừng mắt nhìn tôi, nói: "Bán? Cái bình này ít nhất cũng ba mươi vạn đấy!"

Tôi và Tiểu Nhiễm nghe vậy càng không tin, cái bình nhỏ như này mà có thể bán được ba mươi vạn ư? Thấy dáng vẻ không tin của chúng tôi, bố tiếp tục nói: "Lão đại đội trưởng cũ của bọn bố bây giờ cũng đã tám mươi ba tuổi mà vẫn có thể ra ngoài chơi gái để rồi bị bắt, con nói xem có thần kỳ không!"

Nói xong trông ông có vẻ rất đắc chí, như thể người hơn tám mươi tuổi đi chơi gái là ông vậy.

Tôi và Tiểu Nhiễm lập tức ngẩn tò te, Tiểu Nhiễm chắc chắn không thể tiếp lời trước mặt bố, tôi bèn hỏi: "Bố, hơn tám mươi tuổi mà vẫn có thể chơi gái? Lại còn bị bắt? Thật hay giả thế!"

Bố rất hài lòng với vai diễn phụ kịp thời của tôi.

Ông nói: "Đương nhiên là thật, chuyện này người mới người cũ chỗ bọn bố đều biết.

Năm ngoái khi các lãnh đạo cũ của quân đội chỗ bọn bố đi thăm lão đại đội trưởng cũ đều uống say, sau đó còn cùng nhau đi tiểu, lão đại đội trưởng cũ lại là người đi tiểu xa nhất, người người khác chỉ có thể đi được đến trước chân.

Lão đại đội trưởng còn khoác lác bản thân giỏi nhất, nhưng lãnh đạo khác tất nhiên không dám.

Có một người nói ông ấy đi tiểu xa cũng không có tác dụng, chẳng làm được gì to tát.

Ai ngờ lão đại đội trưởng cũ uống say, nói sáng nào ông ấy cũng có thể làm cột chống trời, chơi gái cũng không thành vấn đề.


Những lãnh đạo khác đều nói không tin, các con đoán xem?"

Nói đến đây, bố lại bày ra vẻ cảm thấy may mắn vinh hạnh.

Tôi nhìn Tiểu Nhiễm, cô ấy bị câu nói của bố chọc cho đỏ mặt, nhưng tôi nhận ra được, chắc chắn là cô ấy tò mò nhiều hơn xấu hổ.

Có lẽ là do bố uống nhiều, nếu không cũng sẽ không nói chuyện một cách không kiêng kỵ như vậy.

Tôi nhanh chóng phát huy tố chất vai phụ của mình, hỏi: "Sau đó thế nào ạ? Bố, bố mau nói đi!"

Thật ra cũng không cần nói, lúc bắt đầu bố đã nói ông ấy chơi gái bị bắt thì sau đó có thể thế nào được nữa.

Nhưng thể diện của ông già thì vẫn phải cho.

Quả nhiên biểu cảm của bố rất hài lòng.

ông chậm rãi nói: "Mười mấy ông già đi theo lão đại đội trưởng cũ tìm gái.

Ha ha ha ha, chắc cả Quý Dương này chưa ai từng thấy một nhóm ông già đi tìm gái đâu.


Kết quả là cảnh sát đến, bắt lão đại đội trưởng còn cả các lãnh đạo kia về cục cảnh sát.

Ha ha ha ha ha ha!"

Nói xong bố cười không ngớt.

Tôi và Tiểu Nhiễm cũng cảm thấy buồn cười, đúng là người già rồi lại giống như một đứa trẻ.

Uống rượu vào rồi mà vẫn có thể để xảy ra việc này.

Bố cười đủ rồi mới nói tiếp: "Ngọa hổ quyền của lão đại đội trưởng nổi tiếng trong quân khu, rượu thuốc của nhà ông ấy vốn là cho con cháu trong nhà họ luyện võ từ nhỏ, có thể có được từng này là nhờ vào quan hệ của bố với ông ấy rất tốt, năm đó khi còn trong quân đội, bố là người duy nhất có thể mời ông ấy uống rượu.

Nếu không, rượu này có mơ cũng không có."



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui