Lần đầu tiên làm thêm đã không có thù lao mà với khối lượng công việc khổng lồ, thật là không làm cho người ta vui nổi.
Giang Dự Thành thấy cô vẫn chậm chạp không động đậy, quăng tới một ánh mắt hỏi thăm: “Sao vậy? Có vấn đề gì không?”
Trình Ân Ân nào dám nói có, lắc đầu lần nữa rồi cúi xuống, cầm lấy một tờ giấy gói bắt đầu làm việc.
Giang Dự Thành ngồi sau bàn làm việc giả vờ như đang bận rộn. Thật ra thì đã làm việc bận rộn không kể ngày đêm suốt một thời gian dài. Hôm nay khó được một ngày rảnh rỗi, chỉ cần ký mấy văn kiện, liên lạc với vài khách hàng ngoài ra cũng không có gì bận rộn.
Anh lui ghế về sau, cầm một xấp văn kiện trong tay làm bộ, nhưng ánh mắt thật ra đang rơi trên cô gái đang cẩn thận vùi đầu ‘làm công’.
Trình Lễ Dương thông minh khôn khéo, sao lại có một đứa em gái ngốc nghếch hồ đồ như vậy? Ngay cả một yêu cầu vô lý cũng không biết đường mà từ chối.
Cô gái ‘làm công’ họ Trình không hề hay biết chuyện ông chủ đã được tiện mà còn khoe mẽ, không trả tiền lương coi như xong đi đã thế còn trách bản thân không sao không từ chối.
Cô nghiêm túc bao sách, bao xong một cuốn lại để qua một bên thành chồng. Sau đó chồng lên nhau còn vỗ nhẹ hai lần, không hề chú ý đến ánh mắt đang nhìn chằm chằm kia.
May mà lương tâm của Giang Dự Thành chưa hề mất, nhìn thấy cô bao xong cuốn thứ năm, thả tập văn kiện ra vẻ kia, mở miệng hỏi: “Có mệt không?”
Trình Ân Ân lắc đầu: “Không mệt.”
“Vậy có đói bụng không?” Giang Dự Thành lại hỏi.
Trình Ân Ân tính lắc đầu theo phản xạ, nhưng lắc được hai cái, dừng lại có chút ngượng ngùng nói bằng giọng mũi: “Có một chút.”
“Chỗ tôi có đồ ăn,” Giang Dự Thành kéo ngăn bàn bên phải ra, “Đến đây.”
Trình Ân Ân có mấy phần chần chừ. Bị ấn tượng đầu tiên ảnh hưởng, cô nhìn thấy Giang Dự Thành đều có suy nghĩ đi đường vòng, đi đến gần chỗ anh áp lực rất lớn.
Cô đứng dậy bước chầm chậm qua, đứng một bên bàn làm việc, chăm chú đi đến liếc nhìn một cái.
Thật sự là có rất nhiều đồ ăn vặt, bánh quy, mứt, thịt bò khô, kẹo vân vân mây mây còn có cả sô cô la.
“Ôi! Giống y chang như mấy viên sô cô la em nhặt được.” Cô ngạc nhiên nói.
Giang Dự Thành dựa vào thành ghế, một tay để lên bàn, thần sắc bình tĩnh nói: “Đúng vậy anh, thật là trùng hợp.” Anh ỷ vào việc Trình Ân Ân dễ bị lừa, cũng không thèm che giấu, “Muốn ăn gì, tự lấy đi.”
Trình Ân Ân không có ý định lấy quá nhiều, đưa tay lấy một viên kẹo: “Em ăn cái này được rồi.”
“Không thích ăn mấy cái này?” Giang Dự Thành nhìn thoáng qua đồ trong ngăn kéo, “Để tôi kêu người chuẩn bị thêm cho em, em thích ăn cái gì?”
“Không cần,” Trình Ân Ân vội vàng khoát tay, “Thích ăn.”
Giang Dự Thành liếc nhìn cô một cái: “Thật sự thích?”
“Thật.” Để biểu đạt sự chân thành, Trình Ân Ân dùng sức gật đầu.
Giang Dự Thành cười khẽ: “Vậy lấy hết đi.”
Trình Ân Ân ăn mấy miếng bánh quy, lại cần cù chăm chỉ trở về chỗ tiếp tục làm việc. Không biết nên nói là cô thật thà hay ngu ngốc nữa.
Giang Dự Thành đứng dậy bước qua, ngồi vào phía đối diện của bàn trà.
“Có thể dạy tôi một chút được không?”
Anh có vẻ nhưng rất hứng thú, cầm lấy một tờ giấy gói, học bộ dáng của cô, đặt quyển sách ở giữa. Cái này anh nhìn một lần là biết, lúc nãy đã nhìn mấy lượt, rõ thứ tự như lòng bàn tay nhưng vẫn giả bộ ra vẻ như người mới học, tay chân vụng về vung loạn cả lên.
“Không phải làm như vậy.” Trình Ân Ân để sách trong tay xuống, “Đầu tiên phải gấp giấy lại một nửa trước.” Cô làm thử một chút trên tờ giấy gói, “Sau đó cắt chỗ này một chút, phía trên cũng phải cắt, như vậy sẽ bằng với chiều dài của gáy sách…”
“Là như vậy đúng không?” Giang Dự Thành cố ý làm sai.
Trình Ân Ân quả nhiên là bị mắc lừa, di chuyển người về phía trước, đưa tay giúp anh làm lại cho đúng, “Giữ nguyên chỗ này, để sách lên rồi hãy gấp…”
Cô gấp xong ngẩng đầu lên một cái, phát hiện Giang Dự Thành hơi tiến lại gần, đôi mắt thâm thúy của anh nhìn cô. Cô giống như bị bỏng, lập tức ngồi thẳng dậy, trên gương mặt cũng vì đó mà ửng đỏ.
Giang Dự Thành liếc nhìn cô một cái, như không có việc gì tiếp tục làm, đặt cuốn sách xuống, gấp phần sau, sau đó hỏi thăm: “Góc này gấp như thế nào?”
“Như vậy…” Giang Dự Thành ra vẻ bình tĩnh chỉ cho anh.
Bốn góc đều được gấp lại, một quyển sách đã được bao xong.
Lần đầu tiên trong đời tự mình bao sách, một chuyện rất nhàm chán lại vô dụng nhưng Giang Dự Thành cảm thấy rất ý nghĩa. Nền giấy trắng, in hình phi hành gia, tàu vũ trụ và các hành tinh, rất đáng yêu.
“Quyển sách này tặng cho em đi.” Anh có chút hăng hái tặng tác phẩm của mình cho Trình Ân Ân.
Trình Ân Ân có chút mờ mịt vì sao anh lại muốn tặng sách cho mình, nhận lấy, mở ra xem (Giới thiệu về Thống kê Toán học và Ứng dụng của nó).
Mấy cái từ đơn này cô đều biết mặc dù không biết Mathematical Statistics (Thống kê Toán học) là gì nhưng Mathematical cô biết là Toán học nha…
Lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng.
“Cảm ơn anh Dự Thành.” Trình Ân Ân trái với lương tâm nói.
Trình Lễ Dương xong công việc đi lên, văn phòng không có ai, đi tìm ở văn phòng của Giang Dự Thành: “Sao lại chạy qua đây?”
“Anh.” Trình Ân Ân thấy anh liền cười, như một đứa trẻ nhỏ đợi ở nhà trẻ, chờ người lớn đến đón.
Lạm dụng sức lao động của trẻ em bao mấy quyển sách kia, Giang Dự Thành đã nhanh chóng dọn sạch. Nếu không để người lớn của người ta nhìn thấy sẽ tìm đến anh gây phiền phức. Nhưng anh đưa cho Trình Ân Ân mấy quyển còn lại.
Trình Lễ Dương nhìn mấy cái bìa sách kia liền biết là của Trình Ân Ân. Học sinh cao trung còn bao sách đã không còn nhiều. Bây giờ trên thị trường có rất nhiều loại sách được bao sẵn nhưng cô vẫn một mực tự mình bao còn nói tự mình có thể chọn được giấy bao.
Nhưng mà sách giáo khoa cao trung đều là khổ 16, kích thước cỡ B5. Sách tham khảo cũng không hơn kém bao nhiêu, nhưng mấy quyển sách này lại là cỡ A5. Anh cho rằng Trình Ân Ân lại lén lút mua tiểu thuyết, cầm lên lật ra, lập tức trưng ra cái biểu cảm khó có thể hình dung.
“Tớ bao đó.” Giang Dự Thành cong môi, “Thế nào?”
“Tay nghề không tệ nha, nhìn không ra cậu còn thích cái kiểu này.” Trình Lễ Dương thả quyển sách kia xuống, quay đầu nhìn Trình Ân Ân nói, “Vừa khéo, về sau sách giáo khoa của em đều đem ra đây để cho anh Dự Thành bao cho em.”
Giang Dự Thành cười không nói gì.
Trình Ân Ân oán thầm, anh ta còn lợi dụng mình bao sách cho anh ta, sao có thể giúp cô được chứ.
Giang Dự Thành đã tìm một cái túi đưa hết đống đồ ăn vặt kia cho cô, Trình Ân Ân xách trong tay, Trình Lễ Dương nhìn qua, cô liền ngoan ngoãn đưa ra: “Anh Dự Thành cho em, thật là nhiều.”
“Có nhiêu đó đồ ăn là có thể thu mua được em?” Trình Lễ Dương cười gãi gãi cằm của cô.
Trình Ân Ân ngượng ngùng cười.
Giang Dự Thành ngồi một bên nhìn cảm thấy ngứa tay.
Khi nãy mấy viên sô cô la Trình Ân Ân nhặt được còn xếp lên bàn chỉnh tề, cô muốn tìm chủ nhân của đống sô cô la bị mất này. Trình Lễ Dương tiện tay cầm một viên, lột ra bắt đầu ăn.
Trình Ân Ân muốn ngăn lại: “Anh, cái này…”
“Hệ thống đã điều chỉnh xong?” Giang Dự Thành kịp thời lên tiếng, cắt ngang lời nói của cô.
Cô ngốc nghếch phản ứng chậm chạp nhưng Trình Lễ Dương lại không dễ lừa gạt. Cái gì mà “Người khác không cẩn thận làm rơi chứ”, anh nghe xong là hiểu chuyện gì xảy ra liền.
“Cũng không sai biệt lắm.” Anh chuyển hướng kịp thời, Trình Lễ Dương cũng không phát hiện ra, “Còn một cái tham số cần phải quan trắc một chút, ngày mai có thể ra được kết quả.”
Hai người nói chuyện với nhau một hồi về số liệu, Trình Lễ Dương nói: “Ân Ân, đi lấy cặp sách đi.”
Trình Ân Ân chạy qua văn phòng sát bên cạnh đeo cặp sách. Lúc đi ra Giang Dự Thành cùng Trình Lễ Dương đứng ngoài cửa. Trình Lễ Dương đưa túi đồ ăn vặt cho cô: “Đã cảm ơn anh Dự Thành chưa?”
Trình Ân Ân nhân tiện nói: “Cảm ơn anh Dự Thành.”
Cô đi theo sau lưng Trình Lễ Dương, bước chân vui vẻ về nhà không hề hay biết đằng sau lưng có một ánh mắt ý vị thâm trường.
Thời gian sau là dạ tiệc Tết Nguyên Đán của trường học, trong lớp có một tiết mục tập thể. Mỗi ngày sau giờ tan học đều phải tập luyện hai tiếng, Trình Ân Ân liền không đến Thành Lễ. Sau dạ tiệc Tết Nguyên đán chính là ngày nghỉ, đúng lúc đã sửa lỗi hệ thống xong, Trình Lễ Dương dành ra thời gian dẫn cô đi mấy thành phố xung quanh chơi một chuyến.
Hôm khai giảng, tan học cô đeo cặp đến Thành Lễ, đúng lúc Giang Dự Thành đi công tác, lần đó đi đúng một tuần.
Bảy ngày sau đó, Giang Dự Thành đi công tác về. Nhưng hôm đó Trình Lễ Dương tan làm sớm, đến thẳng trường đón cô trực tiếp về nhà.
Thi cuối kỳ đến gần, áp lực ôn tập có chút lớn. Trước kỳ thi một tuần Trình Ân Ân chạy nước rút nên không có thời gian đi Thành Lễ.
Kỳ thi cuối kỳ kết thúc, bạn thân của Trình Ân là Diệp Hân gặp vấn đề về chuyển nhà ở. Ba mẹ cô ấy phải đến ở nhà nhà người thân, Trình Ân Ân mời cô đến ở cùng.
Trình Lễ Dương luôn khuyến khích cô kết giao nhiều bạn bè, đúng lúc công việc cuối năm bận rộn không có thời gian chăm nom cô, đối với việc này tự nhiên là không có ý kiến.
Cứ như vậy, mãi cho đến hết năm, gần hai tháng liền cô không hề chạm mặt Giang Dự Thành.
Trình Ân Ân dĩ nhiên là không có cảm giác gì. Mỗi lần gặp Giang Dự Thành cô lại khẩn trương không gặp được lại cảm thấy thoải mái. Nhưng mà đối với Giang Dự Thành mà nói hiển nhiên không phải là như vậy.
Lúc ăn Tết, Diệp Hân về bên ba mẹ cô ấy. Năm sau khởi công xây dựng Thành Lễ, Trình Ân Ân ở nhà một mình buồn chán. Buổi sáng cô đi theo Trình Lễ Dương đến Thành Lễ, đem theo bài tập đến.
Hai ngày đầu, Giang Dự Thành bận rộn không hề xuất hiện. Sang buổi chiều ngày thứ ba, anh đến.
Lúc Tào Nham làm xong công việc trong tay, nhàn rỗi không có việc gì chạy đến văn phòng tìm Trình Ân Ân chơi. Anh chàng này tùy tiện không câu nệ tiểu tiết, trong nhà lại có em gái ruột nên rất biết cách làm cho em gái nhỏ vui vẻ. So với những người khác Trình Ân Ân thân thuộc với anh hơn một chút.
Chỗ Giang Dự Thành dồn lại một đống chuyện cần phải xử lý, nghe được tiếng cười từ sát vách mới ý thức được cô gái nhỏ kia lại đến.
Cầm trong tay phần hợp đồng đã sửa chữa xong, đứng dậy đi qua phòng sát vách.
Trình Ân Ân đang cùng Tào Nham chơi bài, chính là loại đơn giản nhất kéo xe lửa. Tào Nham cũng không chê nhàm chán, chơi với cô vui quên cả trời đất. Giang Dự Thành đứng ngoài cửa một hồi nhưng hai người không có ai chú ý đến anh.
“Này này này đừng có nhúc nhích! Lần này thật sự lợi hại!” Tào Nham quẹt qua một đống lá bài, đắc ý cười ha ha.
Giang Dự Thành đưa tay gõ cửa hai lần, tiếng cười cởi mở của Tào Nham dừng lại.
Giang Dự Thành cười nhưng không cười nhìn Tào Nham: “Rảnh rỗi thoải mái như vậy, đã viết xong chương trình rồi?”
“Vẫn chưa,” Không riêng gì Trình Ân Ân, những người khác đều có chút kiêng kị anh, Tào Nham lập tức thả bài trong tay đứng lên, ngượng ngùng nói, “Chỉ là thư giãn sau khi làm việc một tí. Tôi lập tức trở về tiếp tục viết.”
Nói xong ngựa không dừng vó chạy mất dạng.
Đối với cảm xúc của người khác Trình Ân Ân nhất nhạy cảm. Cô cảm giác được là Giang Dự Thành đang ‘chỉnh’ Tào Nham. Mặc dù hai câu kia ngữ khí vừa nhẹ lại vừa nhạt nhưng cảm giác rất đáng sợ.
Chắc là vì giờ làm việc nhưng Tào Nham không làm việc đàng hoàng lại cùng mình chơi nên tức giận. Trình Ân Ân cũng theo đó mà kẹp chặt đuôi, nụ cười vẫn còn trên mặt thu lại. Lúc này cẩn thận từng li từng tí lên tiếng chào hỏi anh, dọn bài lại, mở ra bài tập về nhà.
“Làm bài tập?” Giang Dự Thành hỏi.
Trình Ân Ân không nhìn anh, nhìn bài tập nghỉ đông gật đầu: “Dạ.”
“Đến phòng tôi làm.” Giang Dự Thành nói.
Trình Ân Ân không nhìn anh, lắc đầu: “Em sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của anh, em không đi đâu.”
Giang Dự Thành không tiếp tục kiên trì, quay người đi.
Chờ anh đi rồi, Trình Ân Âm mới thở phào nhẹ nhõm.
Thật là dọa người.
Trình Ân Ân vùi đầu làm bài mười phút, ánh đèn trên đỉnh đầu tự nhiên tắt.
Mặc dù văn phòng của Trình Lễ Dương có ánh sáng không tệ nhưng hôm nay trời âm u, giữa ban ngày trong phòng vẫn phải mở đèn.
Trình Ân Ân không biết chuyện gì xảy ra, một lần nữa ấn công tắc mấy lần, nhưng không có phản ứng. Mấy thiết bị điện khác lại hoạt động bình thường, không phải do mất điện.
Cô đi ra khỏi văn phòng, lúc này trên lầu không có ai. Dưới lầu đặt các loại thiết bị làm thí nghiệm, người không liên quan không được xuống dưới. Không thể tìm được người nào khác giúp đỡ, đành phải đi đến văn phòng sát vách, gõ cửa một cái: “Anh Dự Thành.”
“Văn phòng anh trai em đèn bị hỏng rồi…” Trình Ân Ân nói, “Có cần phải thay bóng đèn không?”
“Vừa thay không bao lâu, không chừng là đoản mạch.” Giang Dự Thành nói, “Chờ một chút tôi gọi người đến sửa.”
Trình Ân Ân ngoan ngoãn: “Dạ.”
Cô đang muốn quay người đi, Giang Dự Thành đang lưu loát viết chữ lên văn kiện, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Cầm bài tập của em qua đây làm.”
Lần này, Trình Ân Ân không còn lý do từ chối.
Lúc Trình Lễ Dương quay về, đèn đã sửa xong, Trình Ân Ân cũng về lại rồi. Giang Dự Thành thuận miệng nhắc đến một câu, anh tự nhiên không có chút nghi ngờ.
Cứ như vậy, mỗi ngày lúc Trình Ân Ân đến Thành Lễ làm bài tập kiểu gì cũng có n lý do không thể không đi đến căn phòng sát vách. Nếu không phải máy sưởi bỗng nhiên hư thì cũng là phun thuốc sát trùng, còn không sẽ là đi vệ sinh xong phát hiện cửa không mở được. Giang Dự Thành dùng đủ thứ thủ đoạn, ngày càng quá đáng hơn. Chẳng hạn như “Tôi đang viết một văn kiện cơ mật, em giúp tôi canh cửa” cũng có thể đem ra làm cái cớ.
Trình Ân Ân đúng là ngốc, lần nào cũng bị lừa.
Đầu tháng ba, có một cơ hội đi tu nghiệp ở nước ngoài cho những công ty AI hàng đầu, rất khó có được. Nhưng thời gian đi lại đến ba tháng, Trình Lễ Dương vì không yên lòng Trình Ân Ân nên rất do dự.
Ngoại trừ các yếu tố khác, cho dù là bản thân Trình Lễ Dương hay dưới góc độ phát triển của công ty, Giang Dự Thành cực kỳ ủng hộ. Đối với những người khác đây là cơ hội đáng để họ đốt pháo ăn mừng. Cuối cùng Trình Ân Ân liên tục cam đoan có thể ở một mình, tuyệt đối ngoan ngoãn ở nhà, không đi đến những chỗ nguy hiểm, Trình Lễ Dương mới quyết tâm đi.
Trước khi đi, anh giao phó cho Giang Dự Thành người ở cùng một khu cư xá coi ngó, dặn dò Trình Ân Ân có việc gì nhớ tìm anh Dự Thành.
Ngày thứ ba sau khi anh đi, Trình Ân Ân làm “mất” chìa khóa nhà, khóc lóc tìm anh Dự Thành xin giúp đỡ…
Sau đó cứ như vậy mà lọt vào ổ trộm cướp.
Trình Ân Ân bước vào nhà, lục đi lục lại cặp sách mấy lần nhưng vẫn không tìm được chùm chìa khóa bị mất. Cô vẫn khóc lóc, Giang Dự Thành dỗ vài câu nhưng không có hiệu quả. Thế là gọi đồ ăn bên ngoài về, mùi thơm của đồ ăn thành công làm cô ngừng khóc.
Cơm nước xong xuôi, Giang Dự Thành đưa cô đến phòng của khách: “Đêm nay trước hết ở chỗ này đi. Chăn mền drap giường đều là đồ mới, sữa rửa mặt đều chuẩn bị cả cho em rồi. Muốn cái gì tìm tôi.”
Trình Ân Ân gật đầu, nói lời cảm ơn lần thứ một trăm lẻ chín: “Cảm ơn anh Dự Thành.”
Giang Dự Thành cười cười.
Trình Ân Ân giống như những gì cô cam đoan, không ồn ào, ngoan ngoãn ở yên trong phòng, yên tĩnh giống như không tồn tại.
Thẳng cho đến khi gần đến giờ đi ngủ, Giang Dự Thành đi ra từ thư phòng, thấy cô ngồi ngoài cửa chần chờ.
“Sao vậy?” Anh ấm giọng hỏi.
Mặt Trình Ân Ân có chút đỏ: “Em… căn phòng đó không có khăn mặt với khăn tắm…”
Cô cũng không có quần áo thay, nhưng ngại ngùng không dám nói với anh.
“Xin lỗi, anh quên mất.” Giang Dự Thành tốt tính nói, “Đi theo tôi.”
Anh dẫn Trình Ân Ân vào phòng của anh, lấy ra một cái khăn tắm được gấp vuông vức như ở khách sạn, lại đưa qua hai cái khăn mặt: “Đều là đồ mới.”
Trình Ân Ân ôm vào trong ngực, còn nói: “Cảm ơn.”
Giang Dự Thành bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, “Em không có quần áo ngủ cùng quần áo thay ra. Nếu không ngại trước hết mặc đồ của tôi?”
Mặt Trình Ân Ân đỏ ửng, đầu cúi xuống một tiếng cũng không đáp.
Giang Dự Thành mở tủ quần áo ra, tay đụng tới một bộ quần áo ngủ nhưng dừng lại. Quay đầu nhìn cô một cái, ngược lại cầm lấy một cái áo thun đưa qua cho cô.
Trình Ân Ân nhận lấy, mím môi, một lúc sau mới nhỏ giọng nói như muỗi kêu: “Có thể cho em mượn cái quần luôn được không…”
Chỉ mặc áo thun, rất không tiện.
Mặt của cô chôn hẳn vào trong ngực, Giang Dự Thành buông mi nhìn cô, kéo dài âm thanh như có điều gì suy nghĩ: “Quần hả?” Anh cười một tiếng, hạ giọng xuống, “Quần của anh, để em mặc lại quá dài.”
Mặt Trình Ân Ân đỏ như con tôm luộc, chạy trối chết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...