Lúc ấy, Giang Dự Thành không hề biết mình để lại bóng ma tâm lý cho cô bạn nhỏ. Lúc gần đi, anh đứng trước xe hút thuốc nói chuyện với Trình Lễ Dương, đợi tài xế lái thuê, lơ đãng quay đầu, phát hiện một bóng đen trên cửa sổ xe, một khuôn mặt đang âm thầm quan sát.
Trình Ân Ân lên xe đợi trước, vừa nhìn thấy anh mắt anh, lập tức co lại lui về trong bóng tối.
Giang Dự Thành ngậm điếu thuốc, nhìn chằm chằm cánh cửa thủy tinh, một hồi lâu, cười lên một tiếng.
“Em gái cậu thật là thú vị.”
Trình Lễ Dương cười, nhìn thoáng qua chiếc xe: “Ghen tị không? Đáng tiếc cậu không có cơ hội.”
Giang Dự Thành đúng kiểu là cha già con mọn, mẹ anh cũng mạo hiểm sinh ra anh khi đã lớn tuổi. Anh sao có thể ghen tị chứ, nếu có ghen tị cũng không phải ghen tị vì một đứa em gái.
Giang Dự Thành búng búng điếu thuốc hai lần, cười không nói gì.
Thành Lễ đổi văn phòng, đầu thu năm đó, địa chỉ văn phòng chuyển đến trung tâm thành phố. Là một văn phòng sáng sủa sạch sẽ, thuê hai tầng.
Sự nghiệp của Trình Lễ Dương phát triển không ngừng, cuộc sống của hai anh em ngày càng tốt. Mặc dù bởi vì sự nghiệp ngày càng phát triển anh càng trở nên bận rộn càng ít có thời gian ở cùng Trình Ân Ân nhưng từ trong nội tâm cô vẫn luôn vui vẻ.
Thành Lễ dọn văn phòng, so với Trình Lễ Dương, cô còn vui hơn. Ở trường học không nhịn được mà nói với bạn bè nhiều lần. Sau giờ học vội vội vàng vàng đeo cặp sách trên lưng, chạy đến cổng trường chờ Trình Lễ Dương đón cô qua đó tham quan.
Hôm đó, để ăn mừng công nhân viên Thành Lễ liên hoan ở nhà hàng buffet dưới lầu. Mặc dù cho phép mang theo gia đình, nhưng một đám lập trình viên cả ngày lẫn đêm đều làm bạn với máy tính thì chỉ toàn là đám chó độc thân. Hôm đó có mỗi mình Trình Ân Ân là sinh vật giống cái duy nhất, cũng là một đứa bé duy nhất.
Người lớn vui vẻ nên cực kỳ ồn ào náo nhiệt, cơm nước xong xuôi còn đòi mua thêm mấy két bia uống tiếp mới chịu dừng. Đồ đạc mới chuyển đến còn chưa kịp dọn dẹp ổn định xong, phòng thí nghiệm dưới lầu còn nguyên một bãi chiến trường. Nhưng đám thanh niên lại kéo nhau đi mua bia, thuận đường mua thêm tôm hùm cay, cổ vịt, đậu phộng tửu quỷ về làm đồ nhắm. Tùy tiện kéo một cái khăn bàn trải xuống đất ngồi, ngồi bệt xuống đất bắt đầu chúc mừng tăng hai.
Trình Ân Ân ăn mấy con tôm, quá cay, ôm ly sữa Trình Lễ Dương đặc biệt mua cho mình uống, lên lầu làm bài tập trước.
Hơn phân nửa thời gian Trình Lễ Dương ngâm mình trong phòng thí nghiệm. Văn phòng rất ít khi cần dùng đến, nhưng lần này đã chuyển qua văn phòng mới, vẫn chừa cho anh một gian, sát vách với Giang Dự Thành, bố trí của văn phòng hai người giống nhau.
Văn phòng lúc ấy cùng với cao ốc Thành Lễ bây giờ không thể nào so sánh được. Nhưng mà chỗ này tuy nhỏ nhưng đồ đạc đầy đủ. Phía sau bàn làm việc của Trình Lễ Dương là cửa sổ sát đất, vừa vặn đối diện với công viên cây xanh, khung cảnh rất đẹp. Trên bàn làm việc, máy tính là cái có cấu hình mạnh nhất trong nước lúc bấy giờ --- Trình Ân Ân đã ngấp nghé từ lâu, nhưng mà bên trong có nhiều tư liệu quan trọng, Trình Lễ Dương không cho cô tùy tiện đụng đến.
Vì tối nay có tiệc ăn mừng ‘thăng quan tiến chức’ nên ban ngày ở trường cô đã tranh thủ làm bài tập trước, còn lại một chút xíu ngồi xuống bàn làm việc làm chút nữa là xong. Còn lại là một nửa đề Toán, vò đầu bứt tai nhưng không làm được. Cô cảm thấy mình dị ứng với mấy con số, nhìn một chút là choáng váng, dứt khoát để qua một bên, lén lút mở máy tính của Trình Lễ Dương ra chơi.
Mật khẩu của Trình Lễ Dương là ngày sinh nhật cô, không hề có ngoại lệ, bốn sáu tám, thứ tự mình tự biết. Lúc bọn họ vừa ra khỏi nhà họ Trình, tối một hôm nọ Trình Lễ Dương cố ý nói mật mã thẻ Ngân hàng nói cho cô, dặn dò cô nhất định phải nhớ kỹ, đề phòng chuyện bất trắc.
Khi đó Trình Ân Ân nghiêm túc học thuộc, chưa hề nghĩ tới bất kỳ cái gì gọi là chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
Cô vừa chơi rà mìn vừa cảnh giác chú ý ngoài cửa, sợ Trình Lễ dương đột nhiên xuất hiện bắt được. Nhưng anh vẫn không đi lên, một tiếng sau đúng giờ gửi một tin nhắn đến:
[Chơi một tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ, để mắt nghỉ ngơi một chút.]
Trình Ân Ân lập tức nhìn bốn phía trên dưới trái phải nhìn qua một lượt, nhưng không phát hiện bất kỳ cái gì gọi là camera hay thiết bị theo dõi gì.
[Sao anh biết em chơi máy tính?!]
Trình Lễ Dương: [Máy tính méc anh, nói nó mệt rồi, cần nghỉ ngơi.]
Trình Ân Ân: “…”
Sao mà còn có giám sát từ xa thế này? Ai cũng nói máy tính chính là vợ của lập trình viên, xem ra đúng là không nên tùy tiện động vào.
Trình Ân Ân ngoan ngoãn đóng ‘chị dâu’ mình lại, đứng lên nhìn phong cảnh.
Cô không nhớ rõ mình ngủ quên lúc nào, dù sao thì mình nghe một chút radio tiếng Anh. Sau đó lật qua lật lại đống sách trên giá sách của Trình Lễ Dương, sờ cái này một chút sờ cái kia một tẹo, mệt liền nằm xuống ghế salon.
Thời tiết đầu thu ban ngày vẫn còn nhiệt độ thừa của mùa hè. Trình Ân Ân mặc một cái áo hoodie có mũ, tự mình lấy một tấm chăn đắp lại, lúc ngủ say có chút nóng, bất tri bất giác đá văng đi.
Giữa trưa Giang Dự thành có việc, không cùng mọi người chúc mừng, lúc xong việc chạy tới thấy mọi người đã uống say rồi, hò hét ầm ĩ.
Tửu lượng của Tào Nhàm bình thường, bình thường sợ Giang Dự Thành co người một đống nhưng uống rượu vào gan dạ hơn hẳn. Nhìn thấy Giang Dự Thành kéo anh lại, nói lời thấm thía: “Giang tổng à, tôi nói anh nghe nè…”
Giang Dự Thành biết rõ cái tình dài dòng của cậu ta, nhanh chóng kịp thời ngắt lời nói dài dòng của cậu ta: “Lễ Dương đâu?”
“Trình tổng vừa lên lầu,” Một người khác nói, “Có một mình em gái nhỏ của em ở trên lầu đợi, anh ấy lên đó xem thử, một chút sẽ xuống.”
“Ai là em nhà cậu? Tiểu Ân Ân đã nhận cậu là anh trai không? Sao cậu không tự mình hiểu lấy đi.” Tào Nham lập tức chuyển hướng sang bám chặt cậu ta, “Cậu không có giống tôi, tôi ông anh trai này chính miệng Tiểu Ân Ân nhận. Hôm đó mọi người đều đã nghe thấy đúng không? Lúc đi ca đó, Ân Ân đã gọi tôi một tiếng anh trai, không phải sao? Ái chà, ngọt ngào nha…”
Có người không thể nhịn được nữa: “Ai cho tí nước tiểu tưới cho cậu ta tỉnh đi.”
“…”
Giang Dự Thành quay người lên lầu.
Hai tầng trên dưới thông nhau, Giang Dự Thành đi đến trước cửa phòng làm việc còn có thể mơ hồ nghe thấy được tiếng ồn ào truyền đến từ tầng dưới. Nhưng đẩy cửa văn phòng ra lại không thấy được Trình Lễ Dương.
Trên ghế salon có một ‘cục’ nho nhỏ, là một người đang ngủ. Nửa người uốn éo mặt đưa về phía ghế sô pha, mái tóc dài đen như mực đen như mực cột đuôi ngựa lỏng lẻo tán loạn rơi trên ghế sô pha da thật màu nâu. Tấm chăn trên người chỉ còn cuốn lại một góc nhỏ chỗ bắp chân, hơn phân nửa rơi xuống đất. Quần jean màu lam nhạt bó sát người làm nổi bật đôi chân tinh tế. Áo hoodie màu kem cũng vì tư thế ngủ không tốt bị kéo lên, lộ ra một đoạn eo nhỏ, trắng nõn tinh tế.
Giang Dự Thành chỉ liếc mắt thấy liền thu tầm mắt lại, thân sĩ đóng cửa lại.
Quay người đi hai bước, gặp được Trình Lễ Dương phía đối diện.
“Dự Thành.” Tay Trình Lễ Dương cầm di động, giống như vừa mới nghe điện thoại xong,. Anh há miệng muốn nói gì đó, Giang Dự Thành giành nói trước: “Cuối tuần có thời gian không, mẹ tớ giới thiệu cho cậu đối tượng.”
“…Cái gì?” Trình Lễ Dương bị câu này dập trở về, giật mình nói, “Dì giới thiệu đối tượng cho tớ?”
Lời nói vừa ra khỏi miệng trong nháy mắt Giang Dự Thành nhận ra mình mất tập trung.
Cướp lời, không hề bình tĩnh.
Anh làm như không có việc gì, vuốt vuốt chìa khóa xe: “Ừ.”
Trình Lễ Dương dở khóc dở cười, anh còn chưa gặp qua mẹ của Giang Dự Thành, làm sao có thể giới thiệu đối tượng được. “Thay tớ cảm ơn dì đã quan tâm, nhưng mà cậu còn chưa có tin tức gì. Muốn có con dâu thì vẫn phải lo cho cậu trước.”
“Vì tớ không chịu nên mới chuyển qua cậu.” Giang Dự Thành mặt không đổi sắc nói ra câu kia.
Bà Hứa Minh Lan thật vất vả lắm mới bắt được thằng con Út về nhà một lần. Vừa hạ sốt sức khỏe còn chưa hồi phục, vẫn không quên nhớ thương đời sống tình cảm của nó.
“Cô Cả của cô có dẫn theo một cô gái, nói là sẽ giới thiệu cho con. Thật sự là mẹ từ chối không được, không giúp con được, con tự mình đi gặp một lần đi. Cô gái này gia thế cùng nhân phẩm không tệ, nếu thấy hợp thì nói chuyện thử xem. Còn không hợp thì nói chuyện với cô Cả của con.”
Trên con đường giục cưới, bà Hứa cũng đã chiến đấu lâu rồi cũng học xong kịch bản mới. Cô Cả đi định cư nước ngoài khá lâu rồi, thật vất vả mới về nước một một chuyến. Giang Dự Thành đúng ra là không nên làm mất mặt người lớn.
Lúc ấy Giang Dự Thành nói: “Nếu như cô Cả đã giới thiệu thì cũng an tâm. Vừa hay Tổng thanh tra của bộ phận kỹ thuật công ty con cũng đến tuổi kết hôn. Công việc bận rộn, không có thời gian đi tìm đối tượng, sầu đến mức trong lòng phát hỏa. Những chuyện liên quan đến công ty coi như cũng đã phát triển ổn định, ưu tiên giới thiệu cho cậu ấy đi.”
Trình Lễ Dương tức giận mỉm cười, “Kéo tớ ra cản thương?”
Hai người riêng phần mình châm thuốc, đứng trong hành lang nuốt mây nhả khói. Trình Lễ Dương cũng không nghiện thuốc lá, hút hai hơi, kẹp giữa ngón tay.
“Được, lần này tớ cản thay cậu. Thời gian như thế nào?”
Giang Dự Thành ngậm điếu thuốc, lấy điện thoại ra nhấn vài lần, thả lại vào túi. Đã gửi phương thức liên lạc cho cậu, tự mình hẹn đi.
Trình Lễ Dương cũng không dong dài, trực tiếp gửi qua một tin nhắn. Sau đó quay đầu, “A, suýt nữa quên mất, Tào Nham muốn giới thiệu em gái cậu ta cho tớ. Tớ cũng không tiện từ chối, không khéo, cũng hẹn vào trưa chủ nhật…” Anh cười tủm tỉm vỗ vỗ vai Giang Dự Thành, “Người anh em, nhờ cả vào cậu.”
Giang Dự Thành “…”
Trình Lễ Dương cười, dập điếu thuốc, đi về phía văn phòng. Giang Dự Thành quay đầu một cái, đúng lúc anh mở cửa, thân ảnh trên ghế sa lon chợt lóe lên.
Vừa rồi không cẩn thận cái màn kia lại đập vào mắt, Giang Dự Thành cúi đầu hít một hơi thuốc.
Vẫn còn là một đứa bé. Trong lòng Giang Dự Thành tự mình khuyên nhủ bản thân, đừng có cầm thú vậy chứ.
Trình Ân Ân thường xuyên đi đến Thành Lễ tìm Trình Lễ Dương. Chờ anh tan làm cùng nhau về hoặc thấy anh bận thì sẽ ngồi vào bàn làm việc của anh mà làm bài tập. Cô không nguyện ý ở nhà một mình.
Tất cả mọi người ở Thành Lễ đều là người lớn, có mình cô là nữ, lại yên tĩnh vâng lời, ngẫu nhiên trở thành chân chạy vặt phụ giúp sao chép tài liệu hay đưa giấy tờ văn kiện. Một đám người thấy cô đáng yêu cũng mượn cơ hội mà trêu đùa vài câu, giữa cái bận rộn và nghèo nàn mà thư giãn một chút, nói toàn bộ Thành Lễ cưng chiều cũng không quá.
Đa số thời gian cô đều ngồi đợi trong văn phòng của Trình Lễ Dương. Giang Dự Thành cũng rất bận, thường xuyên đi xã giao bên ngoài nói chuyện làm ăn. Mặc dù là hao văn phòng sát bên cạnh nhau nhưng cơ hội nhìn thấy anh của Trình Ân Ân không nhiều.
Hôm đó, Trình Ân Ân theo thường lệ tan học đi đến Thành Lễ, chính là thời kỳ mấu chốt của sản phẩm nghiên cứu phát minh. Trình Lễ Dương bắt buộc ở lì trong phòng thí nghiệm đợi hai ngày liền, bảo cô cơm nước xong xuôi thì về nhà trước.
Trong thang máy, Trình Ân Ân đụng phải Giang Dự Thành, đúng lúc anh cũng muốn đi xuống lầu. Trình Ân Ân ngoan ngoãn gọi một tiếng “Anh Dự Thành”, lập tức di chuyển vào một chỗ hẻo lánh.
Giang Dự Thành nhấn nút đóng cửa. Nhìn thấy cô đứng dựa vào phía sau, liền lùi một bước đứng song song với cô.
Trình Ân Ân: Khẩn trương.jpg.
Thang máy đóng lại, không gian nhỏ hẹp. Cô đang xoắn xuýt không biết có nên chủ động nói gì không, theo lễ phép thì nên thế nhưng miệng cô giống như bị dính nhựa cao su không mở ra được. Ngay trong lúc cô đang cố gắng vượt qua chính mình, Giang Dự Thành mở miệng trước.
“Vì sao lại sợ tôi như vậy?”
Không biết có phải vì khoảng cách gần, giọng nói của anh hạ xuống nghe không ra cái lạnh lẽo bình thường. Ngược lại rất từ tính làm cho lỗ tai của người khác mềm mại. Nhưng đối với Trình Ân Ân mà nói không có gì khác biệt, vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Không có, không có sợ.”
“Không sợ?”Giang Dự Thành nghiêng người, cúi đầu xuống một chút nhìn cô chằm chằm, “Vậy em run cái gì?”
Trình Ân Ân đã đứng nép vào góc tường, anh cúi đầu xuống, cảm giác ngay cả không khí để hô hấp cũng không có. Cố gắng khống chế để mình không run rẩy, nói: “Em.. em bị Parkinson.”
“Có phải không?” Ngữ khí của Giang Dự Thành chững chạc đàng hoàng, “Sao mà mới nhỏ như vậy mà đã mắc bệnh này rồi?”
Để che đậy, Trình Ân Ân đỏ mặt nhỏ giọng nói: “… Di truyền.”
Dù sao thì đối với hai người cha mẹ vô tình vô nghĩa kia, nguyền rủa bọn họ một tí cũng không có gì.
“Loại đó à?” Giang Dự Thành phảng phất như không biết mình lấn người ta đến chỗ hẻo lánh, bình chân như vại nói, “Tôi có biết một bác sĩ chuyên khoa nội thần kinh, dẫn em đi khám nhé?”
Trình Ân Ân kìm chế một lần đỏ mặt: “Không cần.”
“Vì sao? Không muốn chữa khỏi sao?” Biểu cảm của Giang Dự Thành thành khẩn.
Trình Ân Ân ngập ngừng một hồi lâu, rốt cuộc cũng tìm được một cái cớ thật hay: “Anh trai em sẽ dẫn em đi kiểm tra.”
“Vậy thì tốt.” Giang Dự Thành không tiếp tục làm khó cô nữa, bỏ qua cái đề tài này.
Trình Ân Ân định buông lỏng một chút, đã thấy anh bỗng nhiên đưa tay về phía cô. Cô trốn về phía sau theo bản năng, Giang Dự Thành thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích, trên tóc em có gì đó.”
Cơ thể Trình Ân Ân căng cứng, trơ mắt nhìn tay anh, từ tai trái mình đưa qua đụng phải tóc cô.
Giang Dự Thành thu tay lại, hơi thở đang kìm nén của cô rốt cuộc cũng thở ra được.
“Cái gì vậy?”
Trình Ân Ân cúi đầu nhìn, trong tay Giang Dự Thành nắm vuốt một cành hoa, là một cành hoa hồng đỏ đang nở rộ rất đẹp. Trình Ân Ân sững sờ.
Giang Dự Thành đưa hoa cho cô: “Chúc em mau bình phục.”
Trình Ân Ân trợn tròn mắt choáng váng một hồi, nghĩ mãi không hiểu sao trên đầu cô có hoa được… Không đúng, trên đầu cô khẳng định là không có. Vậy thì cái hoa này từ đâu ra? Khi anh đi vào trên tay căn bản không cầm theo cái gì, anh lại mặc âu phục, không có chỗ để giấu hoa.
Cô đần độn đưa đầu nhìn trong tay Giang Dự Thành. Giang Dự Thành bình tĩnh nghiêm túc mở hai tay ra cho cô nhìn, còn xoay một vòng trước mặt cô.
Trình Ân Ân tìm không ra.
Cô nghi hoặc nhíu mày, đưa tay nhận hoa: “Cảm ơn anh Dự Thành.”
“Không cần cảm ơn.” Giang Dự Thành nói. Đúng lúc thang máy đến lầu một, anh liếc nhìn ra ngoài một lần, lúc nhìn lại cô một lần nữa, trong mắt có chút ý cười.
“Lần sau gặp tôi, đừng có run rẩy nữa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...