Vợ tôi bị tinh thần phân liệt

Cái đáp án bất ngờ này làm cho Giang Dự Thành dừng lại.
 
Lúc trước, cô ấy không thích mùi khói thuốc cùng với mùi rượu trên người anh, nhưng chỉ dịu dàng tinh tế mà từ chối, chứ chưa hề biểu hiện sự ghét bỏ rõ ràng như thế.
 
Không cho hôn, thực sự là không có khả năng phát sinh.
 

 
Có lẽ vì để chứng minh cái điểm này, anh đổi hướng tiếp tục hôn.
 
Trình Ân Ân linh hoạt nghiêng đầu qua một bên khác.
 
“….”
 
Sau một lúc, Giang Dự Thành bất đắc dĩ cười nhẹ một tiếng, ngón cái vuốt ve trên môi cô: “Được, không hôn.”
 
Cuối cùng anh cũng đã rời khỏi người cô, Trình Ân Ân còn chưa kịp thở ra một cái, đã bị hai tay của anh nắm lấy eo, kéo vào trong ngực. Cô nhón mũi chân, cả người bị ép trên người anh.
 
Anh hơi cúi đầu, nghiêng má trái đến: “Vậy em hôn anh một cái đi.”
 
Hôn, hôn anh sao? Trình Ân Ân tâm hoảng ý loạn.
 

 
Nhưng mà hôn gò má mà thôi, so với kiểu hôn môi kia đơn giản hơn một chút.
 
Cô lấy dũng khí, thử thăm dò đụng đụng phía trước. Cuối cùng đến một khoảng cách nhất định giống như bị phong ấn, làm cách nào cũng không thể dựa lại gần được.
 
Giang Dự Thành đợi một hồi lâu, lại quay mặt qua, nói với cô: “Tiểu ma kỉ(*).”
 
(*)磨叽 – Ma kỉ, phương ngữ Đông Bắc, vừa cực kỳ sốt ruột lại vừa chậm chạp, vừa làm việc dông dài vừa có chút mệnh lệnh. Có thể hiểu đơn giản là giày vò người khác.
 
Trình Ân Ân không có mặt mũi nhìn, cúi đầu chui vào lồng ngực anh, không nói gì.
 
“Cho em thêm một đêm,” Giang Dự Thành tì vào đỉnh đầu cô chậm rì rì mở miệng, “Ngày mai trả lại cho anh.”
 
Trình Ân Ân giống như một người học sinh không hoàn thành bài tập, cẩn thận nghe theo lời của giáo viên dạy bảo, thành thành thật thật dựa vào ngực anh gật đầu.
 
Giang Dự Thành nắm chặt cánh tay, ôm lấy cô dưới ánh đèn.
 
Đêm khuya im lặng như tờ, thời gian trôi qua không lưu lại chút dấu vết.
 

Ban đầu Trình Ân Ân còn có chút khẩn trương, gương mặt dán sát vào lồng ngực Giang Dự Thành, chiếc áo cashmere dài tay vừa tinh tế vừa ấm áp, dưới một lớp vải trái tim anh đập bình ổn mà có lực.
 
Thời gian dần qua, tứ chi cứng ngắt đã từng chút từng chút một trầm tĩnh trở lại.
 
Không tiếng động ôm một hồi lâu, Giang Dự Thành buông cô ra: “Được rồi, về ngủ đi.”
 
Cái gì cũng không làm, chỉ ôm nhau vài phút, miệng của Trình Ân Ân nhanh hơn so với đầu óc: “Cứ vậy mà về sao?”
 
Hôm nay, từ trong rạp chiếu phim đi ra, gặp phải những chuyện không vừa ý khiến cho trong lòng Giang Dự Thành không cảm thấy vừa ý lắm. Đêm hôm khuya khoắt còn gọi người đến, một phần đầu óc bị ảnh hưởng bởi rượu, muốn thực sự ôm cô vào trong ngực, xác định cô vẫn là của mình.
 
Không ngờ thật sự là đem người ôm vào, còn bị chê thối.
 
Nhưng mà hôm nay Trình Ân Ân vô ý nói một câu, giống như vuốt mèo cào trong lòng anh một cái.
 
Ánh mắt của anh híp lại một chút, đáy mắt sinh ra một vòng hứng thú, giọng nói thấp xuống mấy phần: “Em còn muốn làm gì sao?”
 
Trình Ân Ân ngây thơ vô ý mặc dù không hiểu một chút chuyện nhưng về mặt sinh lý khiến cô có thể ngửi ra được một tia nguy hiểm, điên cuồng lắc đầu. Sau đó xoay người muốn bỏ chạy: “Em muốn về phòng!”
 
Tà niệm bị khơi lên, nhưng muốn diệt xuống không phải là một chuyện dễ dàng.
 
Giang Dự Thành bóp eo cô, bỗng nhiên kéo về ép lên tường, lưng của Trình Ân Ân bị va vào bức tường rắn chắc, đau đến mức hừ nhẹ một tiếng.
 
Một âm còn chưa kịp phát ra, Giang Dự Thành đã vùi đầu vào cổ cô, đồng thời bàn tay trên eo cô cũng dùng sức mà nắm lấy một cái.
 
Sức lực kia đúng là không nhỏ, Trình Ân Ân bị đau, ngay sau đó vành tai liền bị anh ngậm lấy. Vùng eo vừa mới đau kia trong nháy mắt lại tê rần, tiếng than đau kia lúc thốt ra liền chuyển sang giai điệu.
 
Lập tức cô cảm thấy mình như một con thỏ đang bị đặt trên một cái thớt gỗ, bàn tay của Giang Dự Thành hung hăng xoa bóp, ngậm lỗ tai nàng xong lại cắn môi lưỡi, giống như đang muốn ăn thịt cô.
 
Trình Ân Ân giằng co theo bản năng, vừa sợ hãi nói: “Có phải là chú đói bụng không? Em xuống dưới lấy đồ ăn cho chú!”
 
Giang Dự Thành buông lỗ tai của cô ra, gặm cắn dọc theo cái cổ dài nhỏ, cuối cùng ngậm lấy vai trái của cô. Trình Ân Ân bị anh cắn đau, khóc thút thít nói: “Chú chú chú tỉnh táo lại một chút, em không ăn được…”
 
Giang Dự Thành thở hổn hển nơi chỗ cổ cô một chút. Một giây sau, bỗng nhiên lùi lại, nắm bả vai cô, lấy một tay xoay người qua chỗ khác, đưa lưng về phía mình.
 
“Đi đi.” Tiếng nói của anh trở nên khàn khàn.
 
Lần này nửa giây Trình Ân Ân cũng không trì hoãn, giống như bị lửa thiêu mông, dùng tốc độ chạy đua nước rút mà chạy ra ngoài.
 
Giang Dự Thành chống lên tường, cúi đầu không nhúc nhích đứng tại chỗ.
 
Thật lâu mới chậm rãi đứng lên, thần thái cùng với hô hấp đã khôi phục lại bình thường.

 
Lúc đi về phía phòng tắm, chợt nghe ngoài cửa “Cốc cốc” hai tiếng, bước chân anh dừng lại, lập tức quay người một lần nữa đi qua, mở cửa.
 
Chỉ thấy trên mặt đất đặt hai món điểm tâm, cùng với một ly sữa bò nóng.
 
Anh ngẩng đầu, nhìn về phía hành lang bên trái, phát hiện một thân ảnh vừa quay đầu nhìn qua đang chạy về phòng.
 
Nhìn thấy ánh mắt anh, Trình Ân Ân lập tức quay người trở về, chạy nhanh hơn, giống như con thỏ nhỏ chui vào trong phòng rồi nhanh chóng đóng cửa.
 
Giang Dự Thành: “…”
 
Lại còn nghĩ anh đói bụng.
 
Thật sự là cô không hiểu, đối với chuyện tình cảm chính là dốt đặc cán mai. Năm đó, Trình Lễ Dương qua đời được một thời gian, cô đi ra từ trong bóng tối, nhưng cả ngày vẫn buồn bực không vui. Có trời mới biết làm sao, nửa đêm đột nhiên đi đến cửa phòng của anh, chui vào trong chăn của anh.
 
Giang Dự Thành cho là cô sợ hãi khi ở một mình, không hề ngăn cản, không ngờ từ lúc cô nằm xuống xong lại lật tới lật lui, muốn nói lại thôi, thực sự là không chịu ngủ. Hỏi có chuyện gì, cái gì cũng không nói, chỉ bản thân lại một mực sốt ruột, gấp đến mức hai mắt đẫm lệ, sau đó trong chăn mới bắt đầu cởi quần áo của mình.
 
Giang Dự Thành suýt chút nữa không nhịn nổi, giày vò một phen trên giường, thật vất vả mới nắm lấy hai cánh tay cô, cô oa oa một tiếng liền bắt đầu khóc: “Em sẽ không, đàn ông với phụ nữ ngủ với nhau như thế nào, em sẽ không…”
 
“….”
 
Loại tình huống này liên tiếp diễn ra, anh cũng không phải Liễu Hạ Huệ, nếu như khi đó ứng phó không đúng e là sau đó vừa khó khăn lại hết sức giày vò. Rất lâu sau đó, mới có thể nhìn rõ được chân tướng.
 
Trình Lễ Dương đi rồi khiến cho cô mất đi chỗ dựa duy nhất, bất an, sợ hãi cho nên nóng lòng bắt anh lại, không chút tiếc nuối mà lại dùng phương pháp vụng về như vậy.
 
Lúc Trình Ân Ân nằm dài trên giường, nhịp tim vẫn rất kịch liệt, nhưng thần kỳ, nhanh chóng liền ngủ thiếp đi.
 
Một đêm ngon giấc khiến cho tâm tính bình tĩnh trở lại, Giang Tiểu Sán tự mình ngoan ngoãn rửa mặt xong, lúc chuẩn bị đi xuống lầu ăn sáng lại nghe Trình Ân Ân nói mình còn có một chút chuyện, để cậu bé đi xuống trước.
 
Giang Tiểu Sán kỳ quái: “Chị muốn làm gì?”
 
Lỗ tai của Trình Ân Ân đỏ ửng, giả vờ cầm sách lên làm bài tập trên bài: “À, làm cho những bài tập hôm qua còn thừa.” Nói xong tiếng cuối cùng, giọng nói rất nhanh im bặt.
 
Trẻ con rất nhanh đói, Giang Tiểu Sán không hề hoài nghi, ngửi được mùi thơm của thức ăn từ dưới lầu, không kịp chờ đợi nhảy xuống lầu: “Vậy chị nhanh lên đi. Bà nội nói hôm nay có canh gà ác, uống siêu ngon.”
 
Trình Ân Ân chờ cậu bé đi, mới dỡ xuống lớp ngụy trang, lặng lẽ mở cửa, nhìn thoáng qua hướng phòng ngủ của Giang Dự Thành.
 
Ước chừng anh còn chưa ngủ dậy, cửa vẫn một mực đóng chặt.

 
Nhìn mười mấy phút, cánh cửa kia rốt cuộc cũng mở ra. Trạng thái của Giang Dự Thành hoàn toàn như bình thường, nhìn không ra vết tích của say rượu. Có lẽ là do ánh mắt của Trình Ân Ân quá sáng, anh vừa mới bước ra khỏi phòng đã giương mắt nhìn qua.
 
Trình Ân Ân đang trốn sau khe cửa vô thức rụt lại.
 
Nhưng mà hôm nay trên người có “nhiệm vụ”, cô không tránh né quá lâu, mở cửa chạy về phía anh.
 
Giang Dự Thành đứng ở ngoài cửa chờ cô.
 
Trình Ân Ân chạy đến trước mặt. Đầu tiên trong lòng mặc niệm một lần, sau đó mới nói lời này ra khỏi miệng: “Chú Giang, em đến hôn chú.”
 
Vừa dứt lời, liên nghe phía sau lưng có một tiếng:
 
“Phụt phụt ----“
 
Cô giật nảy mình, vừa quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Giang Trì đang ngồi ở lan can cầu thang, ôm cánh tay cười ý vị thâm trường: “Nụ hôn chào buổi sáng à?”
 
Mặt Trình Ân Ân đỏ rần, lúng túng tránh sau lưng Giang Dự Thành.
 
Giang Trì nhảy xuống, tư thế xuống cầu thang cũng lộ ra vẻ phách lối, đi đến trước mặt hai người, miệng chu ra: “Chú Tư, con cũng đến hôn chú.”
 
“….”
 
Giang Dự Thành nhấc chân lên đạp: “Cút.”
 
Giang Trì lách mình trốn tránh, cười đùa cợt nhã đi qua mặt hai người đi xuống lầu: “Già mà không kính.”
 
Bị cậu ta náo loạn ra như vậy, dũng khí của Trình Ân Ân như một cái khinh khí cầu bị chọc thủng, xì hơi không còn một mảnh.
 
Ngược lại, thần sắc của Giang Dự Thành tự nhiên, rũ mắt nhìn cô, nói: “Đến đi.”
 
“….”
 
Trình Ân Ân càng thẹn thùng, nhưng hôm qua chính mình đồng ý, hôm nay phải làm được, đỏ mặt ngửa đầu lên.
 
Giang Dự Thành phối hợp cúi người xuống, cô chạm nhẹ một cái trên gương mặt anh, nhanh chóng rời đi.
 
Sau đó giọng nói rất nhẹ nói: “Xong rồi.”
 
“Cái này là cọ, không đủ chuẩn.” Giang Dự Thành mười phần lạnh lùng nói.
 
“…”
 
Trình Ân Ân sững sờ, cắn môi một cái, nhón chân lên một lần nữa, dán bờ môi lên, đếm hai giây trong lòng mới buông ra.
 
Khóe miệng của Giang Dự Thành cong lên không rõ ràng, xoa xoa tóc cô: “Bây giờ đạt chuẩn rồi.”
 
Hoàn thành nhiệm vụ, Trình Ân Ân thở một hơi dài nhẹ nhõm, quay người xuống lầu. Vừa đi được hai bậc thang, nghe được giọng nói của anh truyền đến từ sau lưng:

 
“Về sau mỗi sáng phải hôn một cái.”
 
Trình Ân Ân thiếu chút nữa bị đau chân.
 
Ngạc nhiên quay đầu, Giang Dự Thành đứng phía sau cô, tay đút túi, xoay người tới gần cô, thấp giọng nói: “Anh hôn em, hay là em hôn anh?”
 
Trình Ân Ân nhớ tới những lần hôn sâu của anh chân như nhũn ra, nghe vậy không hề nghĩ ngợi gì mà nhảy liền vào cái bẫy: “Em hôn chú!”
 
Giang Dự Thành thỏa mãn đứng dậy: “Ngoan.”
 
Thân thể của Giang Phổ Uyên không thoải mái lắm, trước đó người chẩn trị cho ông là một vị danh y trong ngành Trung y. Lịch hẹn trước của vị danh ý này đã xếp tận sau tháng Giêng, nhưng vì để mặt mũi cho Giang Dự Thành mà lấy ra thời gian nghỉ ngơi đặc biệt đến đây một chuyến.
 
Sau khi châm vào kim khơi thông kinh lạc, gần đây đã bớt khó chịu đi không ít, nhưng tinh thần vẫn không tốt như cũ. Giang Dự Thành liền ở nhà thêm vài ngày. Mấy ngày nay, quan hệ của Trình Ân Ân cùng với lão gia tử rất tốt, mỗi ngày đều đấm lưng nắn vai. Đối với sự sắp xếp này cũng không có chút dị nghị nào.
 
Mùng Bảy chính thức làm việc lại nhưng công việc của Giang Dự Thành đã nhiều lên từ mấy ngày trước. Có rất nhiều xã giao không đẩy được, có đôi khi đến tối mới về. Tuy nhiên mỗi sáng Trình Ân Ân đều có thể nhìn thấy anh, hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày một nụ hôn, chưa từng bỏ qua ngày nào.
 
Nhưng hôm mùng Bảy, lúc Trình Ân Ân rời giường, anh ở dưới lầu đã ăn xong bữa sáng, đứng trước cửa sổ sát đất nói chuyện điện thoại.
 
Mặc trên người một cáo áo choàng màu xám đậm có kẻ sọc, tay trái đút túi, bóng lưng dung nhập với cảnh tượng tia nắng ban mai ngoài cửa sổ, như thơ như hoa.
 
Cô đi tới phòng ăn ăn cơm, ăn được một nửa, nghe thấy giọng nói của anh: “Anh đi đây, buổi tối sẽ về đón em.”
 
Ngẩng đầu thấy anh đã mặc xong áo khoác, đang cài nút.
 
Bộ âu phục này thật dễ nhìn, Trình Ân Ân ngoan ngoãn gật đầu.
 
Giang Dự Thành cùng với Giang Nhất Hàng cùng nhau đi ra cửa, cô tiếp tục vùi đầu ăn sáng, ăn được nửa cái bánh bao bỗng nhiên cứng đờ. Sau đó đứng dậy chạy ra bên ngoài.
 
Xe của Giang Nhất Hàng đã đưa đi bảo dưỡng, thuận tiện đi cùng xe với Giang Dự Thành.
 
Vừa thắt dây an toàn xong liền thấy một thân ảnh chạy vội ra từ trong cửa lớn. Trong tay Trình Ân Ân vẫn còn cầm nửa cái bánh bao, chạy đến bên ghế lái, sốt ruột mà nhìn vào cửa sổ kính.
 
Giang Dự Thành hạ cửa kính xe xuống: “Có chuyện gì?”
 
Nhiệm vụ mỗi ngày một nụ hôn còn chưa hoàn thành. Nhưng mà Trình Ân Ân thấy Giang Nhất Hàng cũng có ở bên trong, không có ý muốn nói, cũng không tiện hôn, do dự.
 
Giang Dự Thành rất kiên nhẫn mà nhìn cô.
 
Trình Ân Ân suy nghĩ chắc chắn, đưa đầu tới, nhanh chóng hôn lên mặt anh một cái. Sau đó ngay cả nhìn cũng không nhìn hai người, quay đầu bỏ chạy vào nhà.
 
Im lặng kéo dài năm giây.
 
Giang Nhất Hàng bình tĩnh đưa ra một gói khăn ướt, bình tĩnh lấy ra đưa qua: “Lau mặt đi, mặt toàn dầu.”
 
Giang Dự Thành: “….”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui