Bên ngoài cửa, Trình Ân Ân đã nghe được tiếng chửi rủa của Phương Mạn Dung xen lẫn rất nhiều lời thô tục: “Tôi đã sớm đoán được chuyện ông có người bên ngoài. Ngày nào cũng bận bận rộn rộn, nguyên thủ quốc gia cũng không có bận bịu như ông. So với kẻ nào khác đi đến công ty cũng tích cực hơn, đi công tác cũng giành đi. Tôi nói rồi đúng không, thì ra là câu được sếp của ông, cái con ** kia, cuối cùng uổng cho ông phải mở miệng!”
“Đủ rồi!” Trình Thiệu Quân gầm thét, “Miệng cô sạch sẽ chút đi, tôi có người ở bên ngoài là do cô, tôi đã sớm chịu đủ rồi!”
“Lúc ông làm ra chuyện mất mặt kia thì không cảm thấy mất mặt, bây giờ lại không cho tôi nói? Tôi *** mẹ ông, làm thì làm, còn nói tìm tiểu tam vì tôi, tôi kề dao lên cổ ông bắt ông đi tìm?”
“Miệng đầy thô tục không có tố chất. Tôi thật sự là một câu cũng không muốn nói với cô, ly hôn đi!”
Cửa đột nhiên bị kéo mở từ bên trong, Trình Thiệu Quân đang muốn tuôn cửa xông ra nhìn thấy hai người đứng ngoài cửa, trong chớp mắt bước chân ngưng trệ. Càng giống như là nhìn thấy người ngoài ý muốn dừng lại, chỉ ngắn ngủ một giây đồng hồ, ngay cả một câu cũng không nói, đi qua mặt Trình Ân Ân, cũng không quay đầu lại.
Trong phòng, Phương Mạn Dung hung hăng xì một tiếng: “Xì! Biến con mẹ nó đi! Muốn bà đây nhường chỗ cho con đ* kia, mẹ nó ông nằm mơ đi!”
…..
Đào Giai Văn đặc biệt đọc qua tiểu thuyết nguyên tác, về đoạn này có chút ấn tượng, nhưng động thái thực cảnh so với văn tự hiển nhiên có sức ảnh hưởng mạnh hơn nhiều, nhất là tự mình trải qua.
Cô quay đầu qua nhìn Trình Ân Ân, giọng điệu lo lắng: “Cậu không sao chứ?”
Sắc mặt Trình Ân Ân cực kỳ bình tĩnh, cô không cảm thấy khổ sở như trong tưởng tượng của mình. Trong lòng lại có một cảm giác thoải mái “Cuối cùng cũng đã tới bước này”.
Cô sợ việc biến thành một người đơn độc không nguyện ý đối mặt với kết cục này, cuối cùng cũng đến.
“Không sao cả.” Cô nói.
Cô dẫn Đào Giai Văn vào cửa, Phương Mạn Dung giống như không nhìn thấy hai người, đá đá mảnh kính bể trên sàn, trong miệng vẫn còn hùng hùng hổ hổ.
“Mẹ, hôm nay con muốn để bạn học ở lại nhà mình.” Trình Ân Ân đứng ở cửa.
“Tùy tiện, thích làm gì thì làm.”
Phương Mạn Dung luôn lười nấu cơm vì cho rằng nó tốn thời gian, Trình Ân Ân vốn nghĩ là cơm tối hôm nay không chừng là sẽ thực sự là chắp vá, không ngờ còn có bốn món, hai chay hai mặn.
Bọn họ ăn một nửa, Trình Thiệu Quân trở về. Phương Mạn Dung bày ra sắc mặt, coi ông như một người trong suốt, trong nồi còn cơm, tự mình bới một chén cơm ngồi xuống ăn.
Trên bàn ăn không một ai nói chuyện, Trình Ân Ân im lặng, một chữ cũng không hỏi. Chỉ là đợi cô ăn xong, lúc cô để đũa xuống, Trình Thiệu Quân cũng theo đó mà bỏ xuống.
Đi thẳng vào vấn đề, không chút uyển chuyển hỏi: “Ta và mẹ con định ly hôn, con muốn theo ai?”
“Ai đồng ý ly hôn?” Phương Mạn Dung lập tức quát lên, “Tôi đã đồng ý đâu, ông nói ly là ly hay sao?”
“Phòng này để lại cho cô.”
Giá nhà ngày một tăng, căn phòng này mặc dù cũ kỹ, nhưng vẫn đáng giá chút tiền. Phương Mạn Dung hừ một tiếng, không nói thêm cái gì nữa.
Hai người này đối với hết thảy mọi thứ đều rất qua loa, ly hôn cũng dùng phương thức qua loa như vậy để thảo luận.
Trình Thiệu Quân thấy Trình Ân Ân không nói lời nào, nói ra lý do thoái thác đã sớm chuẩn bị: “Ta quá bận công việc, ba ngày thì có đến hai ngày phải đi công tác, không có thời gian chăm sóc con. Con từ nhỏ đã thân thiết với mẹ, tiếp tục đi theo mẹ đi.”
“Dựa vào cái gì?” Phương Mạn Dung lại có ý kiến, “Nó không phải con gái ông hay sao? Ông bận rộn công việc, tôi cũng bận rộn mà. Hơn nửa năm nữa nó sẽ tốt nghiệp phổ thông, khi đi học Đại học đoán chừng sẽ đi nơi khác, đâu cần ông chăm sóc. Không phải là ông không muốn bỏ ra bốn năm học phí hay sao. Tôi mặc kệ, nó theo ông.”
Trình Ân Ân bỗng nhiên đứng lên, cắt ngang trận cãi nhau vì không muốn nhận quyền nuôi dưỡng bộc phát vòng thứ hai của hai người.
“Tôi không theo ai hết.”
“Nói lời ngốc nghếch gì đó, nếu mày không chịu đi theo ai vậy mày ngủ ngoài đầu đường, uống gió Tây Bắc sao?” Phương Mạn Dung tức giận.
Trình Ân Ân cúi thấp đầu, bả vai cụp xuống dưới ánh đèn càng lộ ra vẻ gầy yếu đáng thương: “Con tự mình thuê phòng ở. Hai tháng nữa con đã thành niên, cảm ơn hai người đã nuôi con lớn đến mức này. Về học phí con sẽ tự mình nghĩ cách, hai người không cần lo lắng. Mẹ, con tìm được nhà sẽ dọn ra ngoài, sau này sẽ không quay về làm phiền mẹ nữa.”
Khu vực ở gần trường học có nhà cho học sinh ngoại trú thuê giá rẻ, trong tay cô có chút tiền, có thể chống đỡ bản thân mình sống sót.
Nói xong không đợi hai người trả lời, cô quay đầu về phòng.
Nghèo khó lại quay về nghèo khó, Trình Ân Ân nhìn thoáng được.
Tất cả mọi người sẽ rời đi, không có người nào vĩnh viễn ở cùng bạn, cuộc đời dài như vậy, đường chỉ có thể đi một mình.
Đào Giai Văn cũng đi theo vào phòng, thấy Trình Ân Ân đang ngồi xuống đọc sách.
Diễn dù sao cũng là diễn, cô cũng không cho rằng Trình Ân Ân sẽ thật sự đau khổ, nhưng mà mình cũng đang ‘diễn’, vẫn nên tiến đến biểu thị an ủi.
Có cô một mực bên cạnh nói chuyện, lực chú ý của Trình Ân Ân bị dời đi, xác thực đã không còn khó chịu như vậy. Sáng hôm sau, hai người xuất phát từ sớm, về trước Đào Giai Văn về nhà lấy quần áo sách vở, cùng nhau đến trường.
Bao năm qua Thất Trung đều tổ chức một buổi tiệc tối truyền thống nhân Tết Nguyên đán, nhóm học đệ học muội lớp mười, mười một từ tháng trước đã bắt đầu tập luyện tiết mục. Mười hai lại không bắt buộc nhưng không ít bạn học chủ động đăng ký, việc học nặng nề coi như đây là cách giải tỏa áp lực.
Trình Ân Ân đã sớm nhắn tin cho Giang Dự Thành, nói kết thúc tiệc tối mới về.
Diệp Hân đăng ký một tiết mục múa, vội vàng tập luyện, chạng vạng tối đi đến nhà ăn ăn tối với Đào Giai Văn và Trình Ân Ân. Khi quay lại hội trường, phát hiện những chỗ tốt toàn bộ đã bị chiếm hết. Hai người tìm thấy hai chỗ trống ngay hàng áp chót, ngồi xuống với nhau.
Tiệc tối còn chưa bắt đầu, Trình Ân Ân lấy một quyển sách từ trong cặp ra học thuộc từ đơn.
“Cậu cũng quá liều mạng rồi.” Đào Giai Văn tặc lưỡi.
Trách không được người ta có thể diễn nữ chính, chính là xây dựng nhân vật học bá, mình lại bỏ sót những chi tiết này.
“Chỉ còn hai tuần nữa là thi cuối kỳ rồi.” Trình Ân Ân nói.
Điểm số của cô chưa đủ ổn định để nghĩ đến việc thi B Đại. Môn Toán càng phải chăm chỉ hơn nữa, càng về sau càng khó ghi điểm. Cô nhất định phải cố gắng ở những môn học khác.
Khung cảnh tại chỗ luôn rất ồn ào, muốn tĩnh tâm học tập là một chuyện có độ khó cực cao, một bên nhao nhao ồn ào, càng khó lòng phòng bị bên cạnh có một bàn tay thình lình duỗi đến.
Cuốn sách từ đơn bỗng nhiên bị lấy đi. Trình Ân Ân quay đầu, mới phát hiện bên tay trái là chỗ ngồi của Phàn Kỳ cùng đám anh em của cậu ta.
“Sao cậu lại cướp đồ của tôi?” Cô đưa tay muốn cầm về, Phàn Kỳ trực tiếp nhét quyển sách bỏ túi nhét vào trong túi quần.
“Tối như vậy còn đọc sách, không sợ mù mắt à?”
“Tôi thấy được.” Trình Ân Ân nói, “Trả lại cho tôi.”
Phàn Kỳ căng chân ra, “Vậy cậu tự lấy đi.”
Trình Ân Ân không thể ra tay, bộ dáng vô lại của cậu ta rất chọc giận người khác, quai hàm bạnh ra, buồn bực quay mặt đi.
Không có sách đành phải chuyên tâm xem biểu diễn, trùng hợp chính là vừa vặn đến lượt Diệp Hân lên sân khấu. Cô ấy đã thay đồ múa ballet, cùng những người bạn khác nhảy một đoạn Hồ Thiên Nga, bình thường không một tiếng động tính cách khiêm tốn, trên sân khấu lại phát sáng.
Trình Ân Ân vỗ tay cực kỳ dùng sức, trong lòng rất ghen tị. Từ nhỏ cô chưa từng thử qua bất kỳ lớp học năng khiếu nào, hội họa nhảy múa chơi nhạc, những cô gái khác luôn am hiểu, chỉ có mình cô cái gì cũng không biết.
Không đúng, cô am hiểu ném phi tiêu. Trình Ân Ân an ủi bản thân mình, cũng coi là một cái sở trường.
Xem một nửa, Trình Ân Ân khom lưng từ đường phía trước đi ra ngoài, đi toilet.
Đào Giai Văn nghĩ đến chuyện đi cùng cô, dư quang nhìn thấy bên kia Phàn Kỳ cũng đi theo. Cô giật mình nhớ ra đêm nay hình như có ‘phần diễn quan trọng’, nên không đi theo cản trở.
Lúc Phàn Kỳ đi ra ngoài, các nam sinh khác cười ồn ào: “Kỳ ca, đêm nay không thành công thì thành nhân!”
Đào Giai Văn chợt nhớ đến vị Giang tổng kia.
Người này khiến cho người ta nhìn không thấu, không phải bọn họ là nhân vật bên trong bộ phim, kim chủ hư hư thực thực của Trình Ân Ân. Nhưng theo mấy lần Đào Giai Văn gặp qua anh mà nói, anh thật sự không phải là một người kim chủ bình thường. Dù sao thì vị kim chủ kia không giấu sau màn, ai lại năm lần bảy lượt đi rêu rao khắp nơi, còn hận không thể nào thò một chân vào phần diễn xuất chứ?
Cô còn nhớ rõ lần đầu tiên anh xuất hiện chính là trong buổi họp lớp, ‘phá hư’ tiết mục Phàn Kỳ xin lỗi Trình Ân Ân thuận tiện trêu ghẹo một chút. Ham muốn chiếm hữu kia, vô cùng sống động.
Không biết phản ứng của anh với cảnh diễn hôn hôm nay sẽ như thế nào?
Học sinh cùng với giáo viên đều đang xem tiệc tối, toilet tập trung một vài tiểu thái muội, thừa dịp không ai tra kỷ luật, cực kỳ làm càn mà hít mây nhả khói.
Vừa đúng lúc, bên trong có mấy vị là chị em hay đi theo Đới Dao lúc trước.
Trình Ân Ân đến gần mới nhận ra, phát hiện ánh mắt của mấy người nhìn cô rất kỳ quái. Cô đi sát vào tường bước vào, lại đi sát vào chân tường đi ra, các vị tiểu thái muội kia một mực nhìn chằm chằm.
Đổi góc, né tránh tầm mắt của bọn họ, Trình Ân Ân mới lặng lẽ thở phào một cái.
Một hơi còn chưa kịp thở ra, trước mắt một nhiên tối sầm -----
Một giây sau, cả người bị kéo về sau một bước. Cô giật mình, đang muốn thét lên, nghe được giọng nói đang đè thấp của Phàn Kỳ: “Đừng kêu, là tớ.”
Trình Ân Ân hơi bị kẹt ở chỗ ấy, ho khan một tiếng, đồng thời lấy ra bàn tay đang che lại đôi mắt cô.
Không hề động đậy, Phàn Kỳ kéo cô đi về một hướng khác.
Trình Ân Ân vừa giãy giụa vừa cảnh giác hỏi: “Cậu làm gì? Cậu muốn dẫn tôi đi đâu?”
“Yên tâm đi, sẽ không ăn thịt cậu.” Giọng nói của Phàn Kỳ nghe như có chút cạn lời.
Có thể không cạn lời được sao, không biết trong đầu tác giả có cái quái gì, tỏ tình thì tỏ tình đi, vì sao phải che mắt người ta còn kéo người đi vào trong rừng cây? Thấy thế nào cũng giống như một phần tử ngoài vòng pháp luật có ý đồ bất chính.
Mấu chốt là nhân vật chính của cậu luôn luôn không phối hợp tốt, giãy dụa mạnh như vậy, mẹ nó càng giống như hiện trường gây án!
Phàn Kỳ đi rất nhanh, cả người Trình Ân Ân bị kéo đi, hai chân lảo đảo đến mức hấp tấp sau cùng là bối rối, không có chỗ giãy dụa.
Trong nội tâm cô cảm thấy Phàn Kỳ không phải là người xấu. Người này đôi khi có chút đáng giận thật nhưng lại giúp cô rất nhiều, còn rất nhiệt tình nữa.
Nhưng mà cô có chút sợ, vẫn luôn lo lắng khẩn trương nói dông dài: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Có chuyện gì từ từ nói, cậu không được xúc động, xúc động là ma quỷ.”
Phàn Kỳ: “…”
Lời kịch này từ đâu ra?
Trình Ân Ân bị kéo lê trong khoảng hai phút, thật vất vả mới dừng lại, bàn tay che trước mắt cũng được lấy ra. Cô mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt một mảnh đen sì, chậm rãi mới hiện ra trước mắt là hình dáng của một thân cây.
Cô phát hiện được người đang đứng sau lưng, đang muốn xoay người, Phàn Kỳ đè bờ vai cô lại: “Đừng nhúc nhích.”
Tiếp đó, nhét một vật vào tay cô.
Trình Ân Ân cúi đầu nhìn, là một cái hộp vuông vức, thoạt nhìn như một hộp trang sức, kích cỡ này đồng dạng với hộp đựng nhẫn.
Từ từ, nhẫn?
“Mở ra nhìn.” Phàn Kỳ đứng sau lưng cô nói.
Trình Ân Ân thanh tỉnh, liền nghe lời mở ra. Quả nhiên là một chiếc nhẫn, nói đúng ra là một chiếc nhẫn đuôi (*), một chiếc nhẫn tròn đơn giản, không trang trí bất kỳ cái gì.
(*)尾戒 – Chiếc nhẫn đuôi, là chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út. Bắt nguồn từ phương Tây, mang hàm ý “Tôi tận hưởng cuộc sống độc thân vào thời điểm này, đừng lãng phí thời gian theo đuổi tôi.” Còn ở Trung Quốc nó lại mang ý nghĩa khác, nói chung là tôi đang độc thân, và họ chưa tìm được người bên cạnh. (Theo Baidu)
“Tôi tự mình làm, bên trong còn khắc tên cậu.” Giọng nói của Phàn Kỳ lại gần một chút, thấp hơn một chút, “Tôi cũng có một chiếc, chính là nhẫn đôi với cái này.”
“Đây là…?” Trình Ân Ân không kịp phản ứng.
“Tín vật đính ước.” Phàn Kỳ nói.
Trình Ân Ân giống như bị bỏng, sốt ruột xoay người định trả chiếc hộp lại, nhưng khi vừa quay đầu lại, trước mắt tối sầm.
Phàn Kỳ bỗng nhiên tới gần ---- Diễn cảnh hôn thôi bỏ đi, dự định hôn trán, hôn trán có ý tứ hơn. Nhưng mà chưa kịp hôn, cậu bỗng nhiên dừng lại, cuối cùng chỉ dùng tay đụng lên trán Trình Ân Ân một cái.
“Sau này cậu chính là người của tớ.” Sau đó cậu nói xong nửa câu trong kịch bản.
“Cậu nói bậy cái gì vậy!” Trình Ân Ân vừa tức vừa vội, “Tôi tôi ….. Tôi mới không định tình với cậu! Tôi không phải người của cậu!”
Cô không nhìn thấy được, thời khắc đó Phàn Kỳ im lặng thở dài.
Thật ra trong kịch bản, lúc này giữa hai người đã phát triển tình cảm, đêm khuya ở rừng cây nhỏ tỏ tình, hôn, sau đó thuận lý thành chương mà ở cùng một chỗ.
Nhân vật nam chính nói: “Về sau cậu chính là người của tớ.”
Nhân vật nữ chính phải nói: “Vậy cậu cũng là người của tớ.”
Kết quả là, nhân vật nữ chính của cậu…..
Ai.
Thật là khiến người ta đau đầu.
Phàn Kỳ không có nhận lại chiếc nhẫn kia, nhưng thật ra là chưa kịp nhận.
Giang Dự Thành đen mặt xuất hiện, kéo Trình Ân Ân ra sau lưng, ánh mắt nhìn chằm chằm cậu có thể nói là lạnh băng.
Trừng mắt với tôi cũng như không, là kịch bản viết. Phàn Kỳ nắm tay nhét vào trong túi, liếc mắt nhìn Trình Ân Ân bị anh giấu ra sau lưng: “Tôi đi đây.”
Trình Ân Ân vội vàng chui ra từ sau lưng Giang Dự Thành, muốn trả lại chiếc nhẫn cho cậu, nhưng bị Giang Dự Thành cậy mạnh mạnh mẽ trấn áp.
Sắc mặt của anh dùng từ khó coi cũng không đủ để hình dung, lông mày nhíu lại nhìn thoáng qua trán của cô. Đưa tay lên, ngón tay đặt lên chỗ vừa mới bị đụng chạm, cực kỳ dùng sức chà xát một chút.
------
Sức lực của anh có chút nặng, Trình Ân Ân bị làm đau, co rúm người lại theo bản năng.
U ám trên mặt của Giang Dự Thành mới chậm rãi tan đi, thả nhẹ lực độ, nhẹ nhàng cọ xát, sau đó mới thu tay lại.
Buổi chiều, công ty xảy ra chuyện khẩn cấp, anh tự mình đi đến nhà máy một chuyến, trở về phải dự hai cuộc họp liên tiếp. Sau khi kết thúc một khắc cũng không trì hoãn, trực tiếp chạy tới chỗ này, cuối cùng cũng chậm một bước.
Phương Mạch Đông mờ mịt nhắc nhở anh nhiều lần. Câu chuyện này có hướng đi cố định của nó, hướng đi này chính là cái chôn sâu trong lòng Trình Ân Ân, can thiệp sẽ tạo ra kết quả gì, không thể nào đoán được.
Lúc lên xe, anh còn nói: “Nếu như đã kiến tạo một thế giới như vậy cho cô ấy, anh cần gì phải….”
Giang Dự Thành hiểu ý tứ của cậu ấy, nhưng anh vẫn một lần nữa nhúng tay.
Vừa mới bắt đầu, anh đã đánh giá cao mình.
May mắn Trình Ân Ân tự mình từ chối, nếu không….
Ánh mắt rơi vào hộp nhẫn trên tay Trình Ân Ân, anh cầm lấy, một tay cầm một tay mở ra, động tác mở hộp tùy ý nhưng lại cực kỳ đẹp trai.
Chiếc nhẫn tinh xảo xinh đẹp, nhìn ra được vết tích làm thủ công, đồ vật tự mình làm luôn mang ý nghĩa không thể so sánh. Ngón cái lướt qua bên trong chiếc nhẫn ---- CEE (*), ba chữ này anh sờ một cái là biết.
(*) Viết tắt theo pinyin của Trình Ân Ân – Cheng En En.
Rõ ràng anh không hề có động tác thậm chí không có chút dấu hiệu nào là muốn ném đi. Nhưng Trình Ân Ân không biết thế nào lại cảm giác anh sẽ ném đi, cẩn thận từng li từng tí muốn lấy về: “Chú Giang, cái này…”
Dù sao cũng là quà tặng người khác tự mình làm cho cô, không thể giày xéo tâm ý của người khác.
Sắc mặt Giang Dự Thành lạnh nhạt đóng nắp hộp lại, đưa tới: “Ngày mai trả cho người ta.”
Còn cực kỳ tri kỷ căn dặn cô, “Nếu không muốn, cũng không thể ném đi.”
Đầu óc Trình Ân Ân thẳng đuột như vậy nghe không ra ý tại ngôn ngoại của anh, ngoan ngoãn gật đầu nói: “Đã biết.”
Hai người đi học theo con đường nhỏ đi về phía sân trường, tiệc tối còn chưa kết thúc. Ánh đèn trong hội trường lấp lánh biến ảo chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Bầu không khí yên tĩnh, nhưng cũng không cảm thấy xấu hổ, gió rất lạnh, đáy lòng Trình Ân Ân lại rất bình tĩnh.
Cô cúi đầu có thể nhìn thấy ngay cái bóng dưới đất, bị đèn đường kéo dài, sóng vai mà đi.
Gió lạnh, lại làm cho đáy lòng người ta bình tĩnh.
Chính là đang nhập tâm, chợt nghe người bên cạnh hỏi: “Vì sao lại từ chối cậu ta?”
Cô vô thức giương mắt, đối mặt với con ngươi đen nhánh.
Trình Ân Ân không hiểu vì sao anh lại hỏi vấn đề này, vô tội trả lời: “Chú không cho tôi yêu sớm.”
“Hả?” Giang Dự Thành ngụ ý không rõ phì cười một tiếng, “Nếu như tôi không phản đối, cô liền yêu sớm?”
Trình Ân Ân nói: “Tôi muốn chuyên tâm học tập.”
Cô muốn học cho tốt không phải là giả, nhưng nói câu này trước mặt anh, chẳng hiểu tại sao lại thực sự không tự tin.
Ước chừng là bởi mình đã “Phạm giới” (*), lục căn không tịnh (**).
(*)犯戒 – Phạm giới, thường được dùng để chỉ những hành động vi phạm những điều luật do những tôn giáo tín ngưỡng đặt ra. (Theo Baidu)
(**)六根- Lục căn, theo ngôn ngữ của Phật chính là mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý. Lục căn không tịnh có nghĩa là vẫn còn ham muốn. (Theo Baidu)
Lúc đi đến hội trường, một bài hát thư giãn nhẹ nhàng truyền đến, có nét cổ phong ý nhị, chính là nhạc phim của một bộ phim gây sốt nào đó thời gian trước. Bên trong một bạn học không biết tên đang dùng chất giọng trầm thấp có khuynh hướng cảm xúc cất tiếng hát:
“Ta chầm chập lắng nghe thanh điệu của tuyết rơi,
Nhắm đôi mắt vọng tưởng chúng mãi không ngừng lại,
Người không có cách nào lại gần, nhất định không phải là quá bạc tình,
Mà chỉ vì quá mê đắm phong cảnh đẹp đẽ ngoài song cửa.” (*)
(*) Được trích từ bài hát Âm thanh của tuyết rơi, trong phim Diên Hy công lược. Phần lời này được lấy từ phần dịch trên kênh Youtube Dạ Yết.
Trình Ân Ân bỗng nhiên ngạc nhiên hô lên một tiếng: “Tuyết rơi!”
Giang Dự Thành dừng lại, ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện trong màn đêm đen, có bông tuyết màu trắng nhẹ nhàng bay lên rơi xuống.
Chỉ là tuyết còn quá ít, vụn vặt lẻ tẻ, rơi lên vai liền biến mất không thấy đâu. Trình Ân Ân đưa tay đón lấy, lòng bàn tay chỉ còn lại một vệt nước nhỏ xíu.
Trình Ân Ân rất thích tuyết rơi, nhất là tuyết đầu mùa. Trong lòng cô gái nhỏ hai chữ này (*) đặc biệt rất có ý nghĩa. Nhưng mà năm nay tuyết đầu mùa đến rất trễ.
(*) Trong tiếng Hoa tuyết đầu mùa là Chuxue (初雪) chỉ gồm hai chữ.
Cô quay đầu nhìn Giang Dự Thành, nhìn thấy anh cũng đang nhìn về phía cô.
Một khắc này cô rất muốn nói: “Hy vọng sang năm cũng có thể cùng chú ở cùng một chỗ ngắm tuyết đầu mùa.”
Nhưng chỉ cười cười, quay sang bên cạnh đón một hạt tuyết khác.
Sẽ có những người khác cùng anh ngắm tuyết đầu mùa.
Đây chính là trận tuyết đầu mùa hai người bọn họ ở cùng một chỗ, và cũng sẽ là lần cuối cùng. Chờ sang năm… Không, là năm nay, khi cô đi thi Đại học, rời khỏi thành phố này, sẽ không trở lại nữa.
Ánh mắt Giang Dự Thành một mực dừng lại trên người cô, chưa hề dời đi.
Anh nhìn thấy được nụ cười kia, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy ý cười trên mặt Trình Ân Ân có chút phức tạp kể từ sau khi xảy ra tai nạn xe kia.
Phảng phất ẩn giấu rất nhiều lời, muốn nói nhưng lại thôi.
Năm đó tuyết đầu mùa, không sai biệt lắm cũng xuất hiện trong thời tiết này.
Cô không biết cô học được từ chỗ nào, nói thời điểm tuyết đầu mùa nếu hai người ở cùng một chỗ, sẽ có thể mãi như thế cho đến khi đầu bạc.
Khi đó Giáng Sinh vừa mới qua không lâu, Trình Lễ Dương về nước, cô không dám cho anh trai mình biết, chỉ đồng ý qua lại yêu đương với anh một cách lén lút, vụng trộm gặp mặt anh sau lưng Trình Lễ Dương. Bọn họ ở chung một cái cư xá, hai tòa nhà sát vách nhau, lúc xuống lầu lại đến toà nhà không cần đến năm phút. Nhưng mỗi lần, Giang Dự Thành đều tới đón cô.
Một hôm có một chuyện bất ngờ xảy đến, lúc cô đang muốn lặng lẽ chuồn ra khỏi nhà, Trình Lễ Dương thức dậy….Thế là lại trì hoãn, Giang Dự Thành đứng dưới lầu chờ cô một tiếng đồng hồ.
Lúc cô đi xuống lầu, trên người anh đã rơi một tầng tuyết.
Nhìn thấy tuyết đầu mùa bao nhiêu kinh ngạc vui vẻ đều bị lo lắng thay thế. Cô đập lung tung trên vả vai anh, quét sạch tuyết trên đỉnh đầu, tức giận mắng: “Có phải anh váng đầu rồi không, sao không đi vào trong sảnh chờ, sai lại đần độn đứng đây mà hứng tuyết?”
Giang Dự Thành bắt được đôi tay lạnh ngắt do tuyết, cười dán lên môi:
“Chờ em đến lúc anh bạc đầu.”
…..
Tính từ lúc cô mười sáu tuổi, ngây thơ vô tri, đi sau lưng Trình Lễ Dương gặp anh lần đầu tiên, rụt rè gọi anh một tiếng “Anh trai” một năm, đây là lần hai người đứng cùng một chỗ chứng kiến trận tuyết đầu mùa thứ mười.
Nhưng cô đã quên mất anh cũng quên đi ước định.
Trên đường về nhà, tuyết cứ thế dần lớn lên, trên mặt đất rất nhanh tích lấy một tầng sương trắng.
Lái xe đi vào chung cư đường Tân Bình, mới vừa đến cổng lớn của chung cư, Giang Dự Thành bỗng nhiên hô dừng xe.
Lão Trương đã theo anh nhiều năm, biết được đôi vợ chồng trẻ này mỗi khi nhìn thấy tuyết đầu mùa, hôm đó nhất định phải cùng nhau bước đi trong tuyết, chậm rãi đỗ xe sang một bên, trên mặt mang một nụ cười hiền hòa.
Bình thường đều là trực tiếp đi vào bãi đỗ xe, Trình Ân Ân nghi hoặc quay đầu, chỉ thấy bóng lưng Giang Dư Thành đã xuống xe. Anh đi vòng qua bên này, mở cửa xe, nhìn cô: “Xuống đi dạo một chút?”
Câu nghi vấn nhưng rõ ràng là giọng ra lệnh, không cho người ta có chỗ cự tuyệt.
Vừa vặn Trình Ân Ân cũng thích tuyết, ngoan ngoãn xuống xe, sau đó đội mũ áo lông lên.
Giang Dự Thành đóng cửa xe, vừa quay đầu lại -----
“….”
Đưa tay lấy mũ cô xuống, trong ánh mắt kinh ngạc mờ mịt của cô, như không có việc gì cất bước đi thẳng về phía trước.
“Đi thôi.”
Trình Ân Ân như một nàng dâu nhỏ đuổi theo.
Từ cổng lớn đi đến tòa nhà kia cách một đoạn, hai người chậm rãi ung dung tản bước, trên mặt đất có một lớp tuyết đọng rất mỏng, giẫm lên âm thanh vang lên rất nhỏ, nhưng cũng thật vui vẻ.
Trình Ân Ân đi ở rìa bên phải, nơi đó tuyết còn chưa bị phá hư, cô cúi đầu bước đi chuyên chú, cố gắng mỗi một bước đều để lại dấu chân hoàn chỉnh, cũng duy trì một đường thẳng tắp.
Giang Dự Thành thỉnh thoảng nhìn đỉnh đầu cô một chút, chỉ tiếc tuyết rơi chưa đủ lớn. Lúc đi tới dưới lầu, trên tóc cô cũng chỉ có một lớp mỏng manh.
Lúc trước bọn họ cũng vừa đi vừa về vài vòng, đi một chút, chơi một chút, tay của cô không khỏi lạnh ngắt, sờ mấy lần tuyết liền lạnh đến mức đỏ bừng. Nhưng vẫn chơi vui quên trời đất, đợi đến khi lạnh không chịu nổi, liền a a đòi chơi ném tuyết, muốn anh làm ấm giúp cô.
Bây giờ lạnh cũng tự mình chịu đựng.
Chóp mũi của cô cũng đỏ cả lên, thỉnh thoảng nắm tay đưa lên miệng hà hơi, tự mình xoa xoa chà xát.
Giang Dự Thành kéo người qua, nhẹ nhàng phủi tuyết trên đỉnh đầu cô. Trình Ân Ân đứng yên cứng ngắc trong ngực anh, đợi đến khi anh làm xong, lập tức nhảy ra ngoài, giả bộ bình tĩnh nói: “Cảm ơn chú Giang.”
Sau đó quay người bước nhanh về hướng thang máy.
*
Hôm sau, Trình Ân Ân trả nhẫn lại cho Phàn Kỳ, trịnh trọng nói: “Thật xin lỗi, cái này tôi không thể nhận được.”
Đều bị từ chối, cũng nhiều gì một cái nhẫn, Phàn Kỳ cầm về, nắm hộp trong tay xoay xoay.
Kỳ thật rất muốn hỏi cho ra nhẽ, đến bên miệng lại nuốt trở về.
Phàn Kỳ rất xứng với sự đánh giá của Hiệu trưởng Lưu lúc trước về cậu: Năng lực nghiệp vụ mạnh.
Cho dù tuyến tình cảm bị nhân vật nữ chính cứng rắn sửa lại, cậu vẫn tận chức tận trách, dựa theo kịch bản của mình tiếp tục diễn. Đạo cụ kia còn đặt trong ngăn kéo, hỏi Trình Ân Ân: “Cậu đang tìm phòng ở?”
Trình Ân Ân kinh ngạc: “Sao cậu biết được?”
Phàn Kỳ đưa ra một chùm chìa khóa, đưa đến trên bàn của cô: “Phòng giá rẻ không an toàn, bạn của tôi có một căn phòng để không, cách trường học rất gần, cậu đến đó ở trước đi.”
Trình Ân Ân đẩy chìa khóa về, nghiêm trang nói: “Phàn Kỳ, cảm ơn cậu. Nhưng cậu đã giúp tới rất nhiều rồi, tôi không thể lại làm phiền cậu.”
Đặc biệt là sau khi xảy ra ‘chuyện xấu hổ bên rừng cây nhỏ’ kia…. Trong nội tâm cô băn khoăn.
Như vậy cũng phù hợp với hướng đi của kịch bản, dù sao thì đến lúc đó còn có một cảnh “anh hùng cứu mỹ nhân” nữa.
Phàn Kỳ há to miệng, nhưng chưa kịp lên tiếng, Trình Ân Ân nói tiếp: “Hiện tại tôi đang ở trong nhà chú tôi, đợi đến khi thi cuối kỳ xong tôi sẽ dọn ra ngoài.”
Đến lúc đó phòng thuê giá rẻ bên kia, mọi người hẳn đã về nhà đến qua Tết, như vậy sẽ không hề không an toàn.
“….”
Người đã dần dần tiếp nhận sự thật mình biến thành nam phụ Phàn Kỳ cầm lại chìa khóa, hoài nghi cảnh diễn “Anh hùng cứu mỹ nhân” kia phải chăng chẳng còn cơ hội trình diễn.
Cả ngày hôm nay trường học đều rất náo nhiệt. Vừa mới kết thúc tiệc tối Tết Nguyên đán, trong sân trường càng ngày tuyết đọng càng dày. Càng tới gần ngày thi cuối kỳ, mọi người điên cuồng tập trung ôn tập giống như được tiêm máu gà, nghỉ giữa giờ có thể nghe được tiếng đùa giỡn dưới lầu.
Nhưng mà giữa trưa trường học sắp xếp người quét dọn, thời gian một bữa cơm trưa, sân trường đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Buổi tối hôm qua Trình Ân Ân cùng với Giang Tiểu Sán hẹn nhau cùng đắp người tuyết. Không biết tuyết đọng trong khu chung cư có bị người ta dọn dẹp hay không. Vừa chờ mong vừa nôn nóng, sau giờ học không kịp chờ đeo cặp sách xuống lầu.
Cô chạy tới chiếc Bentley đang dừng bên đường, cửa sổ xe đã mở ra từ sớm. Giang Dự Thành cũng ở đây, Giang Tiểu Sán chui ra khỏi cửa xe, nửa người nhô ra, hưng phấn lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Con đã nghĩ kỹ, lần này con muốn một chuỗi mứt quả!”
----- Bởi vì vừa rồi đi trên đường, cậu nhìn thấy ven đường có một cái quán nhỏ có bán mứt quả, nhao nhao muốn ăn, bị Giang Dự Thành lấy lý do sâu răng tàn nhẫn từ chối.
Trình Ân Ân ngồi lên xe, hơi ấm phả vào mặt, cả người thư thái.
“Được nha.” Cô biết Giang Tiểu Sán bị sâu răng. Hôm qua đi khám nha sĩ, trở về nguyên đêm mặt ủ mày chau, nâng nửa bên mặt giả vờ thâm trầm, xem ra tám phần là bị mứt quả “kích thích” rồi.
Vì thế rất phối hợp hỏi, “Em muốn ăn bánh nhân óc chó hay là trái cây?”
Giang Tiểu Sán nghĩ nghĩ: “Muốn dâu tây!”
“Mười trái dâu tây.”
“Đâu có dễ dàng như vậy, em cho chị mười lăm.” Giang Tiểu Sán cực kỳ hào phóng lấy điện thoại ra.
“Không được, chị là một người bán có lương tâm.” Trình Ân Ân nói.
Giang Dự Thành chứng kiến toàn bộ quá trình: “…..”
Con trai theo ai, thực sự là rõ rành rành.
Mười giây sau ------
Giang Tiểu Sán ảo não vỗ đùi, “quỹ đen” bị tịch thu, bây giờ một phân tiền đều không có.
Cùng Giang Dự Thành giận dỗi đánh cược một lần, lúc này mặt dày mày dạn vươn tay: “Daddy, cho con tiền.”
Giang Dự Thành để văn kiện xuống, móc tiền trong túi ra, rút ra một tờ nhân dân tệ màu hồng mới tinh đưa tới.
“Không cần thối lại.”
“Phải thối lại.”
Trình Ân Ân mở túi tiền lẻ của mình, tiền của cô sắp xếp rất chỉnh tề, từ lớn đến nhỏ, hình chân dung đều quay về một hướng. Cô đếm từng tờ từng tờ đến chín mươi đồng, đưa cho Giang Dự Thành.
“….” Giang Dự Thành nhìn cô một cái, vươn tay. Trình Ân Ân đặt tiền trong lòng bàn tay anh, sau đó kéo lại khóa kéo bóp tiền lẻ, vỗ nhẹ.
Nhân viên quản lý tòa nhà ước chừng cũng có tính trẻ con, chỉ dọn dẹp tuyết ở làn xe, còn những chỗ khác vẫn để nguyên tuyết đọng một cách hoàn hảo. Cửa chính còn được đắp lên một người tuyết xinh đẹp, quấn khăn quàng cổ, đội mũ, trên ngực còn có bảng hiệu viết: Hoan nghênh về nhà.
Vừa xuống xe, Giang Tiểu Sán không kịp chờ đợi đã chạy đến chỗ có tuyết đọng cao đến mắt cá chân, Trình Ân Ân đang muốn chạy theo, Giang Dự Thành gọi người lại, đưa ra một đôi bao tay da dê: “Đeo vào.”
“Cảm ơn chú Giang!” Trình Ân Ân cầm lấy, vừa đi vừa đeo vào.
Chạy đến một nửa vô thức quay đầu lại, thấy Giang Dự Thành mặc một cái áo khoác đen, cũng sải bước đi đến.
“Xem chiêu!” Giang Tiểu Sán bỗng nhiên hét lớn một tiếng.
Đầu Trình Ân Ân còn chưa kịp quay lại đã gặp phải một quả cầu tuyết từ sau lưng bay đến, chính là hướng vào mặt Giang Dự Thành bay đến.
Bước chân của Giang Dự Thành không ngừng, đưa tay dễ dàng tiếp nhận được quả cầu tuyết kia.
Không hổ là đại ca xã hội đen.
Giang Tiểu Sán lập tức kêu to lên: “A a a mẹ ơi, cứu mạng!”
Trình Ân Ân vừa định cười, chợt cảm thấy hoảng hốt.
Cô thậm chí không ý thức được Giang Tiểu Sán gọi một tiếng “Mẹ” theo bản năng, chẳng qua thấy một màn này, phảng phất như đã trải qua đâu đó.
Lúc lấy lại tinh thần, Giang Dự Thành đã bước đến bên cạnh cô, ánh mắt thâm thúy nhìn cô chăm chú.
Cô làm như không có việc gì cười một tiếng, vừa nhấc chân muốn chạy, nghe thấy anh mở miệng, giọng nói trầm thấp, xuyên thủng tất cả: “Nhớ tới cái gì?”
Trong lòng Trình Ân Ân lộp bộp nhảy một cái.
Cô cho là mình che giấu rất tốt.
Bị nhìn thấy, không thể nói dối được, cô cúi đầu ngậm miệng, do dự một chút, mới ngẩng đầu, hỏi:
“Tôi có phải là vợ của chú….(*)”
Trong chốc lát, trong lòng Giang Dự Thành khẽ dao động nhưng chưa kịp suy nghĩ tới, liền nghe thấy ngữ điệu chần chờ của cô chậm rãi nói ra nửa câu sau: “-----Em gái thất lạc nhiều năm của vợ chú không (*)?”
“….”
(*) Thứ tự sắp xếp từ ngữ trong tiếng Hoa khác so với tiếng Việt. Đầy đủ câu trên là “Tôi có phải là em gái thất lạc nhiều năm của vợ chú không?” Nhưng thứ tự trong tiếng Hoa, thì nửa câu đầu giống như Trình Ân Ân đang là tôi có phải là vợ chú không? Giang Dự Thành cũng cho là cô hỏi như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...