“Ân Ân, có thời gian đến chơi nhiều hơn nha. Ta sẽ bảo dì Trần là nhiều món mà con thích ăn.” Lúc gần đi, Hứa Minh Lan ôn hòa nói.
Phản ứng của Trình Ân Ân chậm vài giây đồng hồ: “Cảm ơn bà nội.”
Bước ra ngoài cùng với Giang Dự Thành, anh mở cửa xe, Trình Ân Ân leo lên, chờ anh bước lên từ phía bên kia, đóng cửa lại, phân phó lão Trương tài xế lái xe.
“Tiểu Sán đâu?” Trình Ân Ân nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giang Dự Thành nhìn cô một cái: “Nó ở lại bên đó.”
“A.” Vừa rồi Tiểu Sán còn ngồi bên người cô, cô cũng không để ý mọi người đang nói gì.
Tinh thần của cô không tập trung nên trên đường đi trên xe rất yên tĩnh. Màn đêm buông xuống, đèn neon tô điểm cho thành phố một sắc màu rực rỡ.
Đi được nửa đường, điện thoại của Giang Dự Thành vang lên, anh nhận điện. Trình Ân Ân nghe anh gọi một tiếng “Chú Chung”. Mấy câu nói ít ỏi lúc sau nghe cũng không hiểu quá nhiều. Một lát sau, dư quang trong mắt thấy anh quay qua, cô cũng vô thức nhìn về phía anh.
“Chờ một lát tôi qua.” Giang Dự Thành cúp điện thoại, nhìn về phía Trình Ân Ân: “Tối nay tôi có việc, cô về trước đi.”
Trình Ân Ân ngoan ngoãn gật đầu.
Không biết cô đang nghĩ gì, trước khi bước chân ra khỏi nhà họ Giang giống như mất hồn mất vía. Giang Dự Thành ngừng lại một chút, bỗng nhiên đổi giọng: “Đi với tôi.”
Trình Ân Ân nghe không hiểu cuộc điện thoại kia là gọi anh đi đến chỗ nào, đầu choáng váng trả lời: “Được.”
Đến khi xuống xe nhìn thấy một nơi tráng lệ, ánh đèn óng ánh, đại khái là bị gió lạnh thổi cho tỉnh, cô bắt đầu hối hận vì đang theo tới. Chỗ này nhìn qua hình như là một cái hội sở.
Giang Dự Thành nhấc chân đi về phía trước, Trình Ân Ân đứng yên tại chỗ khẽ cau mày nói: “Tôi không thể vào được.”
Giang Dự Thành nghiêng người nhìn qua, nhíu mày có ý dò hỏi.
“Tôi còn chưa trưởng thành.” Trình Ân Ân biểu cảm nho nhỏ sự nghiêm túc, “Không thể đi vào những chỗ như thế này.”
Nếu như bị trường học biết, sẽ bị phê bình.
Gió thổi khăn quàng cổ của cô rơi từ trên vai xuống, Giang Dự Thành đưa tay chụp được, quàng một vòng quanh cổ cô, gấp lại phần đuôi. Nửa khuôn mặt của Trình Ân Ân bị bọc lại trong chiếc khăn quàng cổ.
“Đi vào chào hỏi cái rồi đi.” Anh đè thấp giọng, nói rõ ràng, như có như không có vài phần dỗ dành.
Trình Ân Ân thoả hiệp: “Vậy cũng được.”
Cô chôn mặt mình vào bên trong cái khăn quàng cổ, chỉ lộ ra đôi mắt, đen bóng.
Giang Dự Thành dẫn cô đi vào cửa xoay của hội sở, đã có nhân viên phục vụ đứng chờ từ sớm, trực tiếp dẫn người lên lầu ba, đi xuyên qua một đoạn hành lang tối thui yên tĩnh, đi vào phòng VIP ở cuối cùng.
Chẳng hiểu vì sao, khi đi trên đoạn đường này Trình Ân Ân cảm thấy mình đã từng đi qua. Hơn nữa càng đến gần, cảm giác càng mạnh. Nhưng cô tin tưởng, mười bảy năm cuộc đời mình, cô chưa từng bước vào một cái hội sở có phong cách hoàng gia như vậy.
Mặc dù rất nhiều người từng có một nơi nào đó giống như đã từng đi qua, không phải là chuyện lạ. Nhưng hôm nay cảm giác của cô cực kỳ khác biệt, Trình Ân Ân cảm thấy có chút không thoải mái. Nhưng không hiểu rõ không thoải mái chỗ nào.
Cô không biết vì cái gì, vì quá mức bất ngờ nên cô không tìm được đầu mối. Trong nháy mắt đã đến được nơi cần đến, nhân viên phục vụ gõ cửa hai lần mới mở ra.
Trong chốc lát, tiếng nhạc ồn ào nhốn nháo đập thẳng vào mặt.
“Chú Giang…” Cô giữ chặt tay áo của Giang Dự Thành theo bản năng.
Giang Dự Thành đang muốn nhấc chân đi vào cửa, bước chân hơi ngừng lại, xoay người, rũ mắt nhìn cô.
Trình Ân Ân cảm thấy hình như mình không nên nắm tay áo của anh, nhưng một sự bực bội không rõ cùng dáy lên từ đáy lòng cùng với áp lực khiến cho đầu óc cô mơ hồ. Để mượn cớ cho hành vi đột ngột của mình, cô cúi thấp đầu rầu rĩ nói: “Thật ồn ào.”
Giang Dự Thành gỡ bàn tay từ tay áo, Trình Ân Ân cảm thấy trong lòng mình trống rỗng, bàn tay tự nhiên rơi xuống kia bỗng nhiên bị nắm lấy. Lòng bàn tay có lực, ấm áp bao trùm bàn tay cô.
Lòng của Trình Ân Ân yên ổn một chút.
Giang Dự Thành dắt cô đi vào, một phòng bao to như vậy đã có sẵn không dưới hai mươi người, có người ngồi có người đứng, ca hát nhảy múa, chiếm đa số là mấy em gái bán hoa ăn mặc hở hang. Trong không khí nồng nặc mùi rượu cùng với mùi nước hoa phụ nữ, ngập ngụa trong chỉ túy kim mê (*).
(*)纸醉金迷 – Chỉ túy kim mê; nghĩa đen dùng để chỉ người bị mê hoặc bởi những tờ tiền vàng rực rỡ. Sau này còn được dùng để chỉ sự sang trọng, xa xỉ và suy đồi của cuộc sống. Ở đây đang đề cập đến nghĩa bóng. (Theo Baidu)
Trong phòng tiếng nhạc ồn ào huyên náo đã tạm ngừng, một giọng nói từ giữa ghế sô pha truyền đến, nghe ra là một người đàn ông chừng 50 – 60 tuổi, kèm theo một nụ cười: “Dự Thành đến rồi. Ngồi đi.”
“Chú Chung.”
Giang Dự Thành dẫn theo Trình Ân Ân đi qua hoàng loạt ánh mắt tìm tòi nghiên cứu cùng dò xét, đi về phía vị gọi là chú Chung kia. Quả nhiên là một ông lão, tóc ông ta nhuộm đến mức đen bóng, nhưng đôi mắt lộ rõ sự quắc thước (*) lại càng sáng hơn. Cô gái bồi rượu vốn đang tựa vào ngực ông ta tự giác rời đi, chừa lại chỗ. Giang Dự Thành dẫn Trình Ân Ân ngồi xuống, vẫn nắm tay cô như cũ không hề buông lỏng.
(*) Quắc thước, từ dùng để chỉ một người đàn ông lớn tuổi nhưng có vẻ mạnh mẽ nhanh nhẹn. (Theo tratu.soha.vn)
Lúc nãy có chút sợ hãi, nắm lâu khiến cho Trình Ân Ân cảm thấy có chút không được tự nhiên. Cô nhẹ tay lay lay một chút, muốn rút ra. Giang Dự Thành quay đầu nhìn cô một chút, chậm rãi buông ra.
Ngoài trừ chú Chung còn có mấy người đàn ông khác khoảng từ 30 đến dưới 60 tuổi. Dường như Giang Dự Thành cũng quen biết, không chút để ý nói chuyện.
Mấy ông lớn đang nói chuyện, những người lúc nãy biểu diễn các loại tài nghệ như ca hát nhảy múa đều ngừng lại, hoặc là uống rượu hoặc nói chuyện phiếm. Thỉnh thoảng tiếng cười yêu kiều truyền đến từ các nơi.
Trình Ân Ân nhìn từng ánh mắt đang quăng về phía mình từ bốn phía, một đám phụ nữ trang điểm dày cộm. Cô cúi đầu ngoan ngoãn ngồi, nhìn từng chằm chằm ngón tay của mình. Không phải là không dám nhìn, mà là ngại ngùng không nhìn, quần áo của một mấy chị gái khi nhìn cô cũng cảm thấy đỏ mặt.
Mặc dù hoàn cảnh đã yên tĩnh hơn rất nhiều, nhưng Trình Ân Ân vẫn không quen loại trường hợp này. Nhất là những chị gái kia không ngừng nhìn chằm chằm về phía cô, còn xì xào bàn tán. Cô như ngồi trên bàn chông, nhìn thấy trên bàn có đĩa đựng trái cây, liền cầm lên, muốn ăn gì đó để di chuyển lực chú ý.
Tay vừa đưa ra một nửa đã bị Giang Dự Thành chặn lại, kéo trở về.
“Đừng ăn bậy, không sạch sẽ.”
Đến những chỗ này không phải giàu có thì cũng là quý tộc, nhất là những phòng bao VIP như vậy, những gì hội sở chuẩn bị đều là thứ tốt nhất. Nhưng mà trường hợp này lại mang theo sắc thái không sạch sẽ, Giang Dự Thành không muốn cô đụng đến những vật kia.
Anh dẫn người đến, những người khác ai ai cũng thấy. Ánh đèn tối mờ mờ, khuôn mặt cũng không nhìn rõ được, chỉ cho là một người bạn gái thông thường. Thấy thế ý cười trên mặt Chung tổng sâu hơn một chút, loạng choạng cầm ly rượu nói: “Con có người mới khi nào, vì sao không giới thiệu để chú nhìn một chút?”
Giang Dự Thành nhàn nhạt nhấp một ngụm rượu, không trả lời.
Chung tổng nhìn về phía Trình Ân Ân dò xét một chút: “Nhìn qua thấy tuổi tác cũng không lớn lắm.”
Nói dễ nghe một chút chính là giống như một em gái học phổ thông, nói sắc bén một chút, chính là ăn mặc quê mùa. Nhưng mà dáng vẻ cúi đầu ngồi ở chỗ kia, nhìn ra cũng thật là ngoan ngoãn.
Giang Dự Thành dĩ nhiên không muốn đề cập một chữ liên quan đến vấn đề này, không chút tiếng động thay đổi chủ đề.
Nói chuyện một lát, anh gác ly rượu lên, đang muốn tìm một lý do nào đó để rời đi. Chung tổng cười nhìn về một phía vẫy vẫy tay, lập tức có một hình bóng đang đi tới ---- Tóc đen dài, tóc mái thưa, trang điểm nhẹ nhàng cùng với một cái đầm phong cách sinh viên, lại là Trì Tiếu với một phong cách khác biệt.
Lông mày Giang Dự Thành nhăn lại nhưng không thể phát hiện.
Chung tổng cười cười: “Hai người đều quen biết nhau, ta không cần giới thiệu thêm nữa. Đây là con gái của một người bạn của ta, nghe nói vài ngày trước đến công ty của cháu để thảo luận việc làm đại sứ phát ngôn? Sau đó vì một chuyện gì đó đắc tội đến cháu, hợp đồng phát ngôn cũng đi tong luôn.” Chung tổng ỷ vào mối quan hệ giữa hai nhà cùng với thân phận trưởng bối, nói chuyện thẳng thắn, “Đại diện phát ngôn là chuyện nhỏ, không được thì thôi đi, không cần ảnh hưởng đến hòa khí.”
“Chú Chung nói quá lời rồi.” Sắc mặt Giang Dự Thành hờ hững, “Nhưng quá vì sao tôi không nhớ rõ, cô Trì đắc tội với tôi lúc nào?”
Trì Tiếu cũng không biết là không hiểu thật hay giả vờ không hiểu, coi lời này như bậc thang, cô ta theo đó bò xuống: “Ngài xem, là do lòng dạ em hẹp hòi, Giang tổng đại nhân đại lượng. Lúc trước là do em không hiểu chuyện, ly này em mời ngài.”
Cô ta rót đầy ly rượu cho Giang Dự Thành, tự mình bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch. Giang Dự Thành vẫn ngồi yên bất động.
Trì Tiếu điềm đạm đáng yêu nhìn về phía Chung tổng một cái, Chung tổng cười giơ ly rượu lên: “Đến đây, Dự Thành, uống với ta một ly.”
Lúc này Giang Dự Thành mới bưng rượu lên, sắc mặt rất nhạt.
Đúng vào lúc này có điện thoại đến, là công ty gọi tới, Giang Dự Thành nói một tiếng “Xin lỗi, tôi có chút việc”, cầm điện thoại đứng dậy. Trình Ân Ân đưa mắt nhìn anh, Giang Dự Thành sờ đầu cô một cái, giọng nói trầm thấp có tác dụng trấn an:
“Tôi ra ngoài nghe điện thoại một chút, sẽ quay lại nhanh thôi.”
Trình Ân Ân muốn ra ngoài cùng với anh, nhưng lại cảm thấy như vậy rất giống như đang theo đuôi, làm anh mất mặt do đó thành thật gật đầu.
Nhưng mà Giang Dự Thành vừa đi ra ngoài, cô liền phát hiện được có người đang nhìn chằm chằm mình. Vừa quay đầu, nhìn qua đó là một ánh mắt mỉa mai. Trình Ân Ân chăm chú nhìn một lát, mới nhận ra đó là Trì Tiếu.
Quả nhiên là tạo hình của nữ minh tinh biến đổi không lường, lần này lại theo đuổi phong cách thuần khiết?
Ảnh hưởng của lần đó tại Thành Lễ quá lớn, ngay lúc ấy Trì Tiếu tin tưởng nhưng khi quay về lại cảm thấy không đúng. Một con bé học sinh nhà quê làm sao có thể là mẹ của một đứa trẻ tám tuổi được? Theo một góc độ khác, Giang phu nhân nghe nói là đại cổ đông của Thành Lễ, là thành viên của Ban giám đốc, làm sao có thể ăn mặc như vậy được? Cô ta đúng là thật khờ mới đi tin.
Trình Ân Ân cũng không biết cô ta nhìn chằm chằm mình còn không ngừng cười lạnh là có ý gì, yên lặng thu hồi tầm mắt.
Trì Tiếu nhìn cái dáng vẻ vô tội kia của cô thì càng tức giận. Giả vờ đơn thuần cái gì chứ? Lần trước lừa gạt cô không phải thuận tay lắm sao? Con điếm tâm cơ.
Cô ta hừ một tiếng, cất giọng nói trong phòng bao cũng không coi là ồn ào: “Ai, đã tới đây chơi mà ngồi bất động như vậy là có ý gì? Cô là người do Giang tổng mang đến, đừng để người khác cảm thấy chúng tôi lạnh nhạt với cô chứ. Nhìn tuổi của cô, không phải là còn đang đi học sao? Không uống rượu cũng được, vậy biểu diễn một tiết mục gì đi, cùng nhau chơi cái gì đó.”
Tất cả mọi người đều đang nhìn mình chằm chằm, Trình Ân Ân ngay cả trốn cũng không tìm được chỗ trốn. Cô đành phải quay mặt nhìn về phía Trì Tiếu: “Tiết mục gì?”
Giọng nói nhỏ, bao vây trong cái khăn quàng cổ, nghe có chút e sợ.
Trì Tiếu thấy cô đã mắc câu, tùy tiện chỉ một người trong đám người, “Cô, đến đây biểu diễn qua một lần cho cô em gái này xem xem, bình thường sẽ biểu diễn tiết mục gì.”
Cô gái bị cô ta chỉ đến thân trên chỉ mặc một cái áo ống che ngực, thân dưới mặc một cái váy ngắn. Ngoại trừ những vị trí chủ chốt thì những chỗ còn lại khiến cho người ta hoa mắt. Trên người còn được phủ một lớp phấn highlight, khi có ánh đèn chiếu đến còn sáng long lanh. Nghe vậy bước tới, không nói hai lời cúi người chống hai tay, nâng đùi lên, tách ra, là một tư thế 180 độ tiêu chuẩn. Là một tư thế xoạc chân hình chữ V ngược gọn gàng và lành nghề.
Váy đã ngắn, váy tụt xuống, quần lót màu đen hoàn toàn lộ ra trước mặt mọi người. Nhưng cô ta dường như không thèm để ý, phô bày mười mấy giây mới đứng dậy, sau đó trực tiếp đưa chân lên đỉnh đầu, quần lót hướng về phía ghế sô pha.
Trình Ân Ân dời mắt.
Cho dù cô ngốc đến mấy cũng nhìn ra được Trì Tiếu muốn nhục mạ cô.
Những người đàn ông ở đây mỉm cười xem náo nhiệt, cũng có người phủi tay. Không ai đứng ra giải vây cho Trình Ân Ân.
Một lần nữa Trì Tiếu lại nhắm vào Trình Ân Ân, “Đến đi, tới lượt cô.”
“Tôi sẽ không.” Trình Ân Ân nói.
Trì Tiếu giễu cợt một tiếng: “Vậy cô sẽ làm gì?”
Trình Ân Ân nhìn về phía bức tường đối diện, sau đó quay qua nhìn Trì Tiếu, kéo khăn quàng cổ ra một chút, nói: “Tôi ném phi tiêu.”
Chung tổng vốn đang để cho Trì Tiếu náo loạn, không hề ra tay ngăn trở, lúc này khẽ giật mình.
Trình Ân chậm rãi đứng dậy, cầm một cái phi tiêu từ trên bàn. Cô chưa từng chơi qua phi tiêu, cầm trong tay xoay xoay, cũng không biết lấy tự tin ở đâu cảm thấy bản thân mình là cao thủ.
Cô đứng đó nhìn Trì Tiếu, tay trái chỉ tay về phía bàn phi tiêu, chậm rãi nói: “Cô đội quả táo lên đầu đứng về phía đằng kia, tôi biểu diễn cho cô xem một chút.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...