Vợ tôi bị tinh thần phân liệt

Nhiệt độ bên ngoài cửa sổ khá thấp, nhưng hơi ấm trong phòng lại dày đặc, không khí ấm áp hài hòa giống như một cái khí cầu bị đâm thủng một lỗ, chậm rãi xì hơi.
 
Trong mắt Giang Dự Thành là một mảnh màu trầm mặc thâm thúy nhìn không thấu được, nhìn chăm chú Trình Ân Ân trong chốc lát, cầm lấy điện thoại đang đặt trên bàn trà. Chỉ trong chốc lát, Trình Ân Ân nghe được âm báo của điện thoại vang lên.
 

 
Đang muốn xem, thấy anh đặt điện thoại của mình xuống một bên, ngoắc ngoắc tay với cô.
 
Trình Ân Ân như một tên tiểu thái giám nghe lời, đi qua, đứng bên phải anh chờ đợi sai khiến.
 
Đại khái là Giang Dự Thành cảm thấy cô còn chưa đủ cúi đầu khom lưng, dựa vào salon, lần nữa cong tay chỉ chỉ.
 
Dặn dò gì mà thần bí quá vậy? Trình Ân Ân xoay người, đưa lỗ tai đến.
 
Dựng thẳng lỗ tai cẩn thận nghe, không ngờ Giang Dự Thành không nói gì, bỗng nhiên chìa tay ra, ngón tay cào cào hai lần cái cằm của cô.
 
Rất nhẹ, rất nhanh, cơ bản Trình Ân Ân không kịp né tránh. Anh đã điềm nhiên như không có chuyện gì rút tay về.
 
Nhưng cái cảm giác đó dường như không chỉ dừng lại trên cằm, cô vô thức đưa tay lên cọ cọ hai lần nhưng không cách nào bỏ đi được.
 

 
Giang Dự Thành đứng dậy, xoay người tiến lại gần sát bên tai cô, giọng nói trầm thấp nặng nề: “Không được để người khác cào cái cằm của cô, đã nghe chưa?”
 
Trình Ân Ân choáng váng gật đầu, con mắt đặt ở ngực anh chỗ nếp uốn trên mảnh vải mỏng manh, cảm giác như mùi rượu trên người anh như đang hun lấy cô.
 
Giang Dự Thành hài lòng, bước ngang qua cô đi về phòng, bước đi nhàn nhã chậm rãi mà buông lỏng.
 
Trình Ân Ân đứng tại chỗ, lặng lẽ liếc nhìn bóng lưng của anh.
 
Vì sao phương thức mượn rượu làm càn của chú Giang lại đặc biệt như vậy? Lần trước thì không cho cô yêu sớm, lần này thì không cho người khác cào cái cằm của cô, đúng là quản đông quản tây.
 
Nhưng mà ngoài chú ấy ra không có ai cào cái cằm của cô mà?
 
Mu bàn tay cô chà qua chà lại cái cằm, lấy điện thoại ra nhìn, mà một tin nhắn chuyển khoản: ¥5888.
 
Cô lập tức chạy về phía trước hai bước: “Chú Giang, chú cho nhiều rồi.”
 

Giang Dự Thành vừa mới đi đến cửa phòng, dừng bước chân, nghiêng người. Thân hình cao lớn, đứng ở đường phân cách giữa sáng và tối. Một nửa mặt vẫn ở trong bóng tối, nửa còn lại lại dưới ánh sáng, đường nét thâm sâu cũng bị nhuốm vẻ dịu dàng.
 
Giọng nói của anh lười biếng, biểu lộ sự vui vẻ: “Khen thưởng cô.”
 
Cánh cửa trước mặt chậm rãi đóng lại, Trình Ân Ân lại cúi đầu, đôi mắt nhìn con số trên màn hình làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
 
Tiến bộ một điểm thôi liền khen thưởng 888, cô gặp được một ông chủ thổ hào (*) gì đây?
 
(*)土豪 – Thổ hào, ngôn ngữ mạng, dùng để chỉ những người có tiền, tiêu dùng không hợp lý và thích thể hiện. (Theo Baidu)
 
Về lại phòng mình, Trình Ân Ân tỉ mỉ kiểm kê tài khoản.
 
Mấy ngày nay liên tục nhận được ba khoản tiền chuyển vào tài khoản, số tiền cũng không nhỏ. Mời mọi người ăn cơm, mua quà tặng, phần còn lại tổng cộng có hơn ba vạn. Bản thân cô tiêu xài cũng rất ít, số tiền kia đủ để thanh toán trước học phí của hai năm đầu Đại học cùng với tiền sinh hoạt phí.
 
Cho tới bây giờ Trình Ân Ân chưa từng có nhiều tiền như vậy. Điều này làm cho trong lòng cô lập tức tràn ngập cảm giác an toàn.
 
Lòng người dễ thay đổi, chỉ có tiền vẫn luôn kiên định.
 
Kết thúc kỳ thi giữa kỳ, trong lớp phải thay đổi chỗ ngồi.
 
Nguyên tắc của lão Tần luôn là dùng thành tích để nói chuyện. Toàn bộ bốn mươi, năm mươi người bị đuổi ra ngoài hành lang, sau đó dựa theo xếp hạng thành tích, từng người từng người đi vào, chọn lựa chỗ ngồi mà mình yêu thích.
 
Bên ngoài hàng lang khí thế ngất trời, nếu không phải hứa hẹn ngồi cùng bàn với nhau thì cũng là lo lắng chỗ ngồi mà mình nhìn trúng bị cướp mất. Phải nói là rất loạn.
 
Trình Ân Ân không nóng lòng, đối với chỗ ngồi cô không có bất kỳ yêu cầu gì, đối với bạn cùng bàn cũng chẳng có yêu cầu gì nốt. Cô chọn bàn thứ ba, cũng không hề có ý kiến gì, dứt khoát ngồi lại vị trí cũ của mình.
 
Cuối cùng thì ai sẽ trở thành bạn cùng bàn của mình, trong lòng vẫn không tránh khỏi có chút chờ mong.
 
Cô vừa ngồi đọc phần đọc hiểu môn tiếng Anh vừa chú ý người đi vào, nhưng mà không có ai đi về hướng chỗ cô.
 
Vẫn như thế đến cái tên thứ mười tám, một nam sinh nhìn quen mắt nhưng không nhớ nổi tên của người ngồi vào bên cạnh Trình Ân Ân. Trình Ân Ân nhìn về phía người mới ngồi xuống, cậu ta nở nụ cười: “Không ngại chứ?”
 
Trình Ân Ân lắc đầu nói không ngại.
 
Vừa nói xong, cái tên thứ hai mươi Phàn Kỳ bước vào phòng học, tay đút túi, bộ dáng biếng nhác. Đi đến trước mặt nam sinh kia, nói nhưng không hề có chút biểu cảm: “Đây là chỗ của tôi.”
 
Vì thế người bạn cùng bàn mới cười lúm đồng tiền tươi như hoa, ghế ngồi còn chưa nóng đã lập tức thu dọn cặp sách rời khỏi.
 

Trình Ân Ân: “…..”
 
Phàn Kỳ tự mình ngồi xuống, cũng không nhìn cô. Lấy một túi khăn giấy ướt từ ngăn bàn ra rút một cái, tỉ mỉ chà xát cái bàn qua một lần. Cũng rất là tinh tế nha.
 
Ngay lúc này sơ đồ lớp mới không một chút trì hoãn ra đời.
 
Buổi chiều sau khi tiết thứ hai kết thúc, Trình Ân Ân thu lại bài trắc nghiệm mà giáo viên tiếng Anh phát lúc sáng, trước khi tan học phải đưa đến văn phòng.
 
Gần đây mọi người nộp bài tập rất tích cực, Trình Ân Ân nhanh chóng thu đủ chỉ còn mỗi Phàn Kỳ. Cậu ta ghé mặt lên bàn ngủ liền hai tiết, cũng không biết ban đêm cậu ta làm gì mà lại mệt mỏi thành dạng này.
 
Trên bàn của cậu rất ít khi để đồ đạc, thuận tiện cho việc đi ngủ, Trình Ân Ân tìm tìm không thấy tờ bài tập kia, đành phải gọi cậu ta dậy.
 
“Phàn Kỳ, nên nộp bài tập.”
 
Không có phản ứng.
 
Trình Ân Ân dùng đuôi bút bi chọc chọc vào cánh tay cậu, Phàn Kỳ mở mắt ra, nhìn chằm chằm cô. Đôi mắt trong veo làm cho lòng Trình Ân Ân nhảy lộp bộp một cái.
 
“Bài tập tiếng Anh của cậu đâu? Chỉ còn mỗi một mình cậu thôi.”
 
Phàn Kỳ chống đỡ đầu, vẫn ghé đầu như vậy không nhúc nhích, ngón tay trỏ phải ngoắc ngoắc về phía cô.
 
Trong nháy mắt, Trình Ân Ân vô thức cúi người, hồi tưởng lại hình ảnh giống hôm qua.
 
Không biết là do lúc đó bị cào cái cằm để lại ấn tượng quá sâu sắc hay là do nhắc nhở của Giang Dự Thành có tác dụng, bình thường thần kinh của cô luôn phản ứng một cách trì độn vậy mà lần này nhạy cảm một cách thần kỳ.
 
----- Phàn Kỳ đưa ngón trỏ đến, còn chưa kịp đụng vào cái cằm của cô, cô đã nhanh chóng lùi về phía sau.
 
Phàn Kỳ rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó nói: “Hôm nay phản ứng của cậu rất nhanh.”
 
Trình Ân Ân không yên lòng lên tiếng, cũng không biết mình nói gì. Trong đầu đều là câu nói trầm thấp kia của Giang Dự Thành ----- “Không được để người khác cào cái cằm của cô.”
 
Cô khiếp sợ nghĩ, vì sao chú Giang có thể biết trước được tương lai? Quá kỳ diệu!
 
Phàn Kỳ lấy bài tập từ ngăn kéo ra, khó tin nha, vậy mà làm xong rồi.
 

Trình Ân Ân ôm bài tập đến văn phòng. Cả đường đi suy nghĩ lung tung, nguyên một tiết học cuối cùng tinh thần không thể tập trung.
 
Cô còn chưa kịp xác nhận, bởi vì Giang Dự Thành công việc bề bộn lại đi công tác trong vòng hai ngày, thứ sáu mới về.
 
Tan học ngày thứ sáu, Trình Ân Ân biết buổi chiều thứ sáu anh về, không lên xe của Tiểu Vương. Mấy tuần rồi không về nhà, cô muốn về nhà một chuyến vừa vặn có thể về nhà đưa cho cha mẹ áo lông cô mua.
 
Giang Tiểu Sán bị cảm, uể oải ỉu xìu nằm trên ghế, Trình Ân Ân sờ trán cậu bé, không sốt.
 
“Hôm nay có uống thuốc chưa?” Cô nhẹ giọng hỏi.
 
“Rồi.” Giang Tiểu Sán mất hứng lẩm bẩm, “Chị phải về nhà? Không ở cùng với em sao?”
 
Chỉ là về nhà mình mà thôi, cậu bé lại thành như vậy, ngược lại Trình Ân Ân lại có chút áy náy, mềm giọng dỗ dành: “Chị về nhà một chuyến, ngày mai lại đến thăm em có được không?”
 
“Chị đi đi.” Giang Tiểu gia không phải là người không biết đạo lý, nhưng không ai có thể ngăn cản cậu bé tỏ ra đáng thương. Cuộn người lại thê lương nói, “Em có thể ở một mình.”
 
“….”
 
Đóng cửa xe, Trình Ân Ân đứng ven đường đưa mắt nhìn xe rời đi, trong lòng còn nghĩ, ngày mai về sớm một chút với cậu bé.
 
Cô ngồi trên xe buýt về nhà. Giờ này khẳng định không có Trình Thiệu Quân ở nhà, Phương Mạn Dung lại khó có dịp không hề chơi bài ở nhà. Bởi vì tối qua chơi mạt chược suốt đêm, lúc Trình Ân Ân về bà còn đang ngủ.
 
Trình Ân Ân không muốn đi làm phiền bà, trên đường về đã ăn qua một chút đồ ăn, cũng không đói bụng. Cô để quần áo mới mua ở phòng khách liền về phòng.
 
Trong nhà thật lạnh, chuẩn bị xong quần áo dày mà cuối tuần này cô muốn mang đi. Từ trên giá sách cầm xuống một cuốn tiểu thuyết cũ đã ố vàng, nằm lì trên giường của mình.
 
Cũng không biết ngủ quên lúc nào. Lúc tỉnh lại, cũng không có chút ngạc nhiên khi nghe tiếng cãi vã ở phòng khách.
 
“Vừa trở về liền đi ra ngoài, ông coi cái nhà này là nhà trọ hay sao?” Giọng nói của Phương Mạn Dung nổi giận đùng đùng, “Mỗi ngày ông đều bận rộn, bận rộn như một con chó, cũng không biết ông cầm được bao nhiêu tiền về.”
 
“Tôi kiếm nhiều cũng không đủ cho cô thua! Cô không nhìn xem cô có bộ dáng gì hay sao? Tôi mệt gần chết về nhà còn phải nhìn sắc mặt của cô, có thể để cho tôi yên tĩnh một chút hay không?”
 
“….”
 
Khi Trình Ân Ân mở cửa ra, Trình Thiệu Quân cầm một cái túi muốn đi ra ngoài, cau mày lườm cô một cái, cũng không có phản ứng gì.
 
“Ba, tiền lương làm gia sư của con đã được phát, con mua cho ba và mẹ quần áo mới.” Trình Ân Ân không dám nói mình chơi mạt chược thắng tiền, nói ra không chừng sẽ là một trận khói lửa. Cô cầm quần áo lên, đi đến trước cửa: “Ba, ba thử qua một chút đi.”
 
Ngay cả nhìn Trình Thiệu Quân cũng chưa nhìn qua: “Tao vội phải đi ra ngoài, lần sau sẽ thử.”
 
Ông đi ra ngoài trong âm thanh hùng hùng hổ hổ của Phương Mạn Dung, Trình Ân Ân nhìn áo lông dày, đứng tại chỗ.
 
Là một nhãn hiệu bình dân rất nổi tiếng, chất lượng cũng rất tốt, một cái cũng hơn một ngàn. Cho đến bây giờ, cô cũng chưa từng mua quần áo cho mình đắt như vậy.
 

Thật ra cô đã có dự cảm Trình Thiệu Quân cùng với Phương Mạn Dung sắp ly hôn. Loại dự cảm này gần đây ngày càng mạnh.
 
Cô cũng không biết mình nên làm gì, nhưng cô không muốn để hai bọn họ ly hôn. Mặc dù hai người cha mẹ này không làm tròn trách nhiệm, cũng không hề quan tâm đến cô. Nhưng nếu hai người họ ly hôn rồi, cô không còn cái gì nữa.
 
Cô biết nếu quả thật đi đến bước kia, cũng sẽ không có người nào đồng ý muốn nuôi cô.
 
Phương Mạn Dung vừa mắng chửi vừa thử quần áo mới, kích cỡ mà Trình Ân Ân mua rất phù hợp, bà mặc vừa vặn, màu trắng, cũng rất nổi bật khí chất.
 
Bà nhìn tấm gương xoay vài vòng, bực tức vừa rồi giống như đảo mắt liền quên mất, vui vẻ hỏi Trình Ân Ân: “Đẹp không?”
 
“Đẹp.” Trình Ân Ân nói.
 
Mặc dù bà ấy hút thuốc cùng với thức đêm triền miên, những mỹ phẩm chăm sóc da lại có thể giúp bà bảo trì rất tốt. Cơ bản là người có nền tảng tốt, chỉ cần chú ý trang điểm, chỉ cần không nói lời nào, nhìn ra tinh thần vẫn rất tươi sáng.
 
Không bao lâu sau, hình như có bạn đánh bài gọi điện thoại đến, Phương Mạn Dung chuẩn bị ra khỏi nhà. Thời tiết này mặc áo lông còn hơi sớm, nhưng bà cũng không ngại, quần áo mới vừa mặc cũng không cởi ra, lúc ra khỏi cửa còn xác theo món đồ kia của Trình Thiệu Quân.
 
“Không mặc thì dẹp đi, không mặc tôi đưa cho người khác mặc.”
 
Trình Ân Ân há hốc mồm, cuối cùng không nói nên lời.
 
Đã mười giờ hơn, trời đã tối từ sớm, Trình Ân Ân ở nhà một mình đợi, ngồi trong phòng đọc sách.
 
Cô đơn đã thành thói quen, chỉ là có chút lạnh. Nhà cũ không có hệ thống sưởi, Phương Mạn Dung không cho người lắp điều hòa không khí, trong nhà yên tĩnh, liền cảm thấy lạnh buốt.
 
Vẫn là nhà của chú Giang dễ chịu, Trình Ân Ân nghĩ.
 
Suy nghĩ vừa mới lóe lên, điện thoại vang lên.
 
Là điện thoại của Tiểu Vương, ngữ khí lo lắng: “Ngài đang ở đâu? Tiểu thiếu gia phát sốt, tôi đưa cậu ấy đi bệnh viện. Ngài có thể tranh thủ thời gian đến một chuyến được không?”
 
Trình Ân Ân lập tức bắn từ trên ghế lên, không kịp nghĩ ngợi gì, nắm lấy áo khoác chạy ra ngoài.
 
“Chú Giang đâu?”
 
“Buổi chiều Giang tổng đã về, công ty lại có việc gấp. Tôi vừa mới báo cho ngài ấy rồi.”
 
Vào giờ này, trước cửa nhà khó có thể đón xe, Trình Ân Ân một mực chạy về phía trước bảy tám trăm mét, đứng chờ ở một con đường cái, thật vất vả lắm mới bắt được một chiếc xe.
 
Điện thoại bên kia của Tiểu Vương cũng không cúp máy, sau một lát, bị Giang Tiểu Sán cầm đến. Cậu bé đại khái đã bị sốt choáng váng, lẩm bẩm khó chịu: “Con nhớ mẹ, mẹ ơi….”
 
Lúc ấy Trình Ân Ân hai hàng nước mắt không thể khống chế được mà rơi xuống.
 
Cô muốn sửa miệng cho cậu bé, chị không phải là mẹ em. Hít mũi một cái, chỉ nói là: “Sán Bảo Nhi đừng khóc, mẹ lập tức đến đây.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui