Trình Ân Ân rất cho anh mặt mũi, không chỉ ăn sạch mì mà nước canh cũng uống sạch.
Hậu quả của việc này chính là đêm hôm đó cô tỉnh giấc ba lần, vì khát mà tỉnh, uống nước điên cuồng như thể người trúng độc tìm được giải dược.
Hết thảy Giang Dự Thành hoàn toàn không hay biết gì, may mắn là khả năng tiếp thu của anh siêu cường. Tình trạng luống cuống tay chân như vậy chỉ xảy ra duy nhất một lần coi như thăm dò cách dùng của các đồ dùng nhà bếp nhà mình. Sau đó chuẩn bị trước một chút vì cô gái mình thương rửa tay làm canh thang đã có thể thành thạo điêu luyện.
Anh còn đặc biệt đi thỉnh giáo một người bạn đầu bếp, học được mấy chiêu. Tối hôm đó về nhà làm món cơm hấp hải sản cùng cánh gà nướng mật ong, xem như thành công.
Anh không hề hay biết lúc Trình Ân Ân gắp miếng cánh gà đã ôm lấy tâm lý lấy thân thử độc mà cắn miếng đầu tiên.
Mùi vị cũng không tệ lắm, cơm hấp ăn cũng ngon. Trình Ân Ân không khỏi buông xuống đề phòng, ngày hôm qua món mì mặn siêu cấp kia chắc chỉ là sai lầm.
Cuối tuần, lúc Trình Lễ Dương gọi về Trình Ân Ân đang ngồi trong rạp chiếu phim. Giang Dự Thành dẫn cô đi xem phim.
Trình Ân Ân ôm một hộp bắp rang bơ cực lớn, không có tay cầm Coca, là nhờ Giang Dự Thành cầm dùm cô, cách một khoảng thời gian đưa lên miệng cô, để cô uống một chút. Điện thoại cũng là do anh bắt mắt, đưa qua bên tai cho cô.
Trình Ân Ân biết được đó là điện thoại của Trình Lễ Dương, đôi mắt liền sáng lên, sốt ruột dậm chân: “Anh trai em anh trai em!” Điện thoại còn chưa kịp để vào trong tay cô, cô không chờ được mà hô lên một tiếng: “Anh!”
Giang Dự Thành nhìn dáng vẻ mặt mày hớn hở của cô, nghĩ thầm khi nào cô có thể cao hứng vì bản thân anh như vậy, thật sự đáng giá.
Trình Lễ Dương bên đầu kia cũng cười ra tiếng: “Ai, bảo bối của anh.”
Trình Ân Ân vừa nãy còn cười rất vui vẻ, lập tức bẹp miệng, hốc mắt ngập nước, ấm ức nói: “Em nhớ anh lắm.”
“Anh cũng nhớ em.” Trình Lễ Dương mềm giọng dỗ dành vài câu, lại cười cô, “Lúc xúi giục anh đi không phải đã nói em đã tới thời điểm cần trưởng thành, có thể rời khỏi anh sao?”
“Trưởng thành cũng nhớ anh.” Trình Ân Ân nhõng nhẽo, “Em muốn để anh đi, nhưng anh đi ngày đầu tiên em đã nhớ anh rồi.”
Trình Lê Dương vừa mềm lòng vừa bất đắc dĩ: “Em thật là…”
Anh vốn muốn nói em thật sự hiểu được điểm yếu của anh trai em ở đâu, nhưng cô lại chính là điểm yếu của anh. Đời này Trình Lễ Dương không có ràng buộc, chỉ có một người em gái này, là đầu quả tim là trân bảo trong tay.
“Tự mình ở nhà có ngoan không, có ăn cơm ngon không?” Anh hỏi.
“Ngoan. Cũng có cơm ngon ăn.” Trình Ân Ân lần lượt trả lời. Sau đó cũng không quên nhắc đến Giang Dự Thành, “Mỗi ngày anh Dự Thành đều nấu cơm cho em, còn dẫn em đi chơi.”
“Có phải không?” Trình Lễ Dương nhíu mày. Thời gian anh quen biết Giang Dự Thành không hề ngắn, biết tên này với hai chữ nhà bếp không hề dính dáng tới nhau. Không khỏi cảm động vì sự cố gắng của người anh em tốt này, quá đủ lòng thành rồi. “Vậy em phải nghe lời anh Dự Thành đó. Có việc gì không kịp tìm anh thì đầu tiên hỏi cậu ấy biết không? Chờ anh về sẽ mời cậu ấy ăn cơm, cảm ơn cậu ấy chu đáo.”
Trình Ân Ân ngoan ngoãn đồng ý: “Em biết rồi, em sẽ nghe lời anh Dự Thành.”
Căn bản Giang Dự Thành sợ cô nói nhiều sẽ bị lộ tẩy, nhưng nghe cô nói như vậy khóe miệng hơi cong lên.
Lần này lọt qua được ải khó lại khá dễ dàng, nhưng mà nghĩ lại sở dĩ thuận lợi như vậy là vì hai anh em nhà này tin tưởng mình vô điều kiện, trong lòng không khỏi hổ thẹn.
Giang tổng mặc dù ra vẻ đạo mạo nhưng lại có chút âm hiểm giả dối, nhưng vẫn còn chút lương tâm.
Chìa khóa của Trình Ân Ân vẫn như cũ không tìm thấy được. Sau một tuần, cứ như vậy một cách tự nhiên cô tiếp tục ở lại nhà Giang Dự Thành làm học sinh nội trú tuần thứ hai.
Giang Dự Thành làm kinh doanh nên thời gian không thể nào cố định như của học sinh cấp ba. Cho dù đã cố gắng tránh tham gia mấy bữa tiệc xã giao nhưng vẫn không thể thiếu những hôm phải về muộn.
Anh đưa cho Trình Ân Ân một chùm chìa khóa, mỗi khi anh về muộn, Trình Ân Ân sẽ tự bắt xe bus về nhà, mở cửa vào nhà. Ngoại trừ là không phải cùng một tòa nhà cũng không phải là nhà mình nhưng so với trước đây cũng không khác gì nhiều.
Mặc dù cô nấu nướng không quá tốt nhưng vẫn đủ để lấp cái bụng đói. Huống chi là bên ngoài cư xá có mấy tiệm cơm cô rất quen thuộc. Nhưng mà Giang Dự Thành biết cô chỉ biết nấu mì, cho nên mỗi khi anh không về nhà, sẽ đặt sẵn đồ ăn mang đến cho cô.
Lúc anh bận rộn Trình Ân Ân xưa này không quấy rầy anh. Duy nhất có một ngày, Giang Dự Thành đang có mặt ở một bữa tiệc không tiện từ chối, qua ba tuần rượu, nhận được tin nhắn của cô:
[Anh Dự Thành, khi nào anh về?]
Anh vừa đọc xong, tin thứ hai cũng theo đó đến:
[Em chỉ tùy tiện hỏi chút thôi, không có ý hối thúc anh…]
Giang Dự Thành uống hơi nhiều, cười nhạt từ chối rượu do khách hàng đưa qua, đứng dậy đi ra ngoài phòng bao gửi tin nhắn trả lời cô.
[Chỗ tôi còn chưa kết thúc, sao vậy Ân Ân?]
Trình Ân Ân: [Không có gì, em làm phiền anh rồi. Anh uống rượu rồi thì đừng lái xe.]
Giang Dự Thành nhéo mi tâm một cái, kiên nhẫn hỏi: [Ngoan, nói cho anh xem rốt cuộc là như thế nào?]
Sau đó mấy phút, bên kia mới gửi lại một tin nhắn: [Em vừa xem ti vi, lúc chuyển kênh không cẩn thận nhìn thấy một đoạn phim kinh dị, hơi sợ một chút…]
Trách không được. Còn chủ động nhắn tin cho anh, sợ là bị dọa không nhẹ rồi.
Giang Dự Thành lên mạng tìm mấy tấm hình của cậu bé Bút chì gửi qua cho cô.
[Xem mấy cái đáng yêu đi.]
Đợi một chút: [Cảm giác thế nào?]
Lá gan của Trình Ân Ân rất nhỏ, không những sợ người lạ, còn sợ rắn sợ gián… Đương nhiên sợ nhất là ma quỷ. Thể loại phim kinh dị là thể loại mà xưa nay cô không dám xem chút nào. Khi còn nhỏ chưa hiểu chuyện đã từng xem một bộ, sau đó thành bóng ma mười mấy năm.
Mặc dù Trình Lễ Dương đã nói qua rất nhiều lần với cô là trên thế giới này căn bản không hề có ma quỷ. Nhưng biết là một chuyện còn sợ lại là một chuyện khác. Nhất là khi bị hình ảnh khủng bố dọa một cách thình lình.
Hôm nay vừa lúc chuyển kênh sang một kênh nào đó, đúng lúc quảng cáo phim kinh dị, còn vừa vặn nhìn thấy được ống kính chỉ con ác quỷ một cách chính diện. Lúc ấy Trình Ân bị dọa hét lên một tiếng nhảy dựng lên, bối rối luống cuống thả điều khiển từ xa xuống muốn bỏ chạy, dưới tình thế cấp bách quên mất là đầu tiên phải tắt tivi trước.
Bối cảnh dọa người cùng với âm nhạc cùng với tiếng vang vọng khắp phòng, đêm hôm khuya khoắt lại ở một mình, Trình Ân Ân không có chút tiền đồ mà trực tiếp khóc lên, căn bản không dám nhìn màn hình chút nào. Vừa khóc trong lòng sợ hãi đi đến nhặt điều khiển từ xa lên nhấn nút tắt.
Hình ảnh biến mất, âm nhạc cũng dừng lại, lập tức yên lặng, cô có thể nghe được tiếng trái tim của mình đập thình thịch vì sợ.
Cơn sợ hãi qua đi, “ban đêm yên tĩnh” cũng cực kỳ kinh khủng, Trình Ân Ân không dám tiếp tục xem tivi nữa, chạy về phòng chui vào trong chăn trốn. Không dám tắt đèn nhưng mà cho dù sáng trưng vẫn cảm thấy sợ hãi. Càng sợ hãi, hình ảnh kinh khủng kia lại lóe lên không ngừng xuất hiện trước mắt. Chống đỡ được nửa tiếng, Trình Ân Ân thực sự không chịu đựng được nữa mới gửi tin nhắn cho Giang Dự Thành.
Giang Dự Thành gửi hình cậu bé Bút chì qua, cô không ngờ tới là trong đó có một tấm ảnh để lộ ‘chim nhỏ’. Cô không biết là nên hình dung cái cảm giác của thời điểm này như thế nào… Cảm giác sợ hãi như được giảm đi rất nhiều, nhưng không phải vì cậu bé Bút chì…
Cô còn cảm thấy rằng Giang Dự Thành cái người gửi cậu bé Bút chì qua cho cô có chút đáng yêu --- từ này dùng trên người anh có chút không được hài hòa.
Cô chưa kịp trả lời, Giang Dự Thành lại gửi qua: [Được rồi, ngoan nhé. Không sợ.]
Sáu chữ, giống như có thể nghe được ngữ khí dịu dàng của anh. Trình Ân Ân cắn môi một cái, trong lòng có chút cảm động.
[Không sợ như lúc nãy nữa.] Cô nói.
Giang Dự Thành: [Nếu còn sợ thì đến phòng tôi, mở nhạc nghe một chút, nửa tiếng nữa tôi về tới.]
[Dạ.]
Quả thật là Giang Dự Thành giao khách hàng cho Phương Mạch Đông trực tiếp rời đi. Vì còn đi đường vòng mua vài món đồ, khi về đã hơn nửa tiếng. Bước vào nhà nhìn thấy đèn phòng khách vẫn sáng, đoán là cô gái nhỏ sợ không dám tắt đèn. Anh đi đến phòng Trình Ân Ân, nhẹ nhàng gõ cửa: “Ân Ân, ngủ chưa?”
Bên trong vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, Trình Ân Ân mặc đồ ngủ chạy qua mở cửa, quả nhiên là không có chút phòng bị với anh.
Cồn kêu gào trong máu, Giang Dự Thành ép buộc bản thân mình phải tỉnh táo, vừa trưng ra bộ mặt thanh tâm quả dục đưa đồ trong ngực qua.
Là một con thỏ bông, lông xù màu hồng, lỗ tai rất dài, đôi mắt Trình Ân Ân trừng lớn, nhận lấy ôm một cái: “Cho em à?”
“Làm vệ sĩ cho em, đêm nay nó bảo vệ em.” Giang Dự Thành nghiêm túc nói, “Thích không?”
“Đương nhiên là thích.” Trong số thú nhồi bông, cô thích thỏ nhất, Trình Ân Ân liên tục gật đầu, cực kỳ cảm động: “Cảm ơn anh Dự Thành.”
Giang Dự Thành sờ lên đầu cô, tiếng nói trầm thấp, dịu dàng một cách khó hiểu: “An tâm ngủ đi. Tôi ở ngay bên cạnh, không ai có thể khi dễ em. Ngay cả quỷ cũng không được.”
Trong lòng Trình Ân Ân căng tràn, cô không rõ đó là cảm giác gì, chỉ cảm thấy một sự vui vẻ thầm lặng.
Cô ôm con thỏ bông bò lên giường chui vào trong chăn, Giang Dự Thành vẫn đứng ngoài cửa nhìn cô. Cô nằm xuống lại nhìn sang, Giang Dự Thành nhìn cô cười, hạ giọng nói “Ngủ ngon”, giúp cô tắt đèn, khép cửa phòng lại.
Bên trong gian phòng tối đen nhưng lần này Trình Ân Ân không hề sợ hãi.
Cô ôm con thỏ bông lông mềm như nhung cọ cọ khuôn mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...