"Ôi, lại thêm một người nữa."
Một người đàn ông tɾong số đó trêu ghẹo nói, tay cầm ly rượu, nhìn Điền Yên cười to "Sao vẫn là nữ, vậy mà cũng dám đi vào."
Điền Yên không hiểu câu này là có ý gì, cô nghi ngờ nhìn về phía Bàng Kinh Phú.
Anh thản nhiên lắc phần chất lỏng còn sót lại tɾong đáy cốc, đầu ngón tay xinh đẹp nhẹ nhàng vuốt ve mép cốc, cảm nhận bề mặt bóng loáng của ly, cố ý giả vờ dửng dưng.
"Là giám đốc kêu tôi vào...."
"Đến đây, đến đây, để tôi xem xem cô bán rượu gì." Một người đàn ông bụng phệ ngoắc tay với cô.
Điền Yên cúi người xuống, một tay cung kính dâng mâm rượu lên cho ông ta nhìn.
Nhìn tư thế tiêu chuẩn của cô, người đàn ông cười hùng hồn chói tai "Cô được huấn luyện rất tốt, không giống người lỗ mãng vừa nãy, chọc cho Nhị đương gia không vui."
đương gia có bốn nghĩa, một là chỉ người làm chủ cơ nghiệp gia đình, hai là chỉ người chủ trì sự vụ gia đình hoặc sự vụ công cộng, ba là làm chủ, bốn là chỉ người chồng
Chai rượu bị một người lấy ra khỏi mâm.
Điền Anh, xem không hiểu, lấy đi lấy đi."
"Tiên sinh, tɾong tiệm có quy định, cầm chai rượu có nghĩa là muốn mua nó."
"Mẹ nó ai cho cô lập ra quy tắc này.
Ở tɾong phòng này chúng tôi là quy tắc Cô gái ngu ngốc này có hiểu hay không Muốn kiếm tiền phải bày ra sắc mặt tốt."
Điền Yên không muốn gây phiền phức, cô cúi đầu lần nữa, đặt rượu lên mâm.
Nhị đương gia ở một bên cầm lấy chai rượu ông ta định trả lại.
"Nếu là quy tắc, vậy thì mua đi.
Tôi thấy cô gái này muốn kiếm tiền từ chai rượu này, cho cô ta cơ hội đi."
Người đàn ông vừa rồi thay đổi thái độ, nịnh bợ gật đầu
Nhị đương gia bụng bồ dao găm , ánh sáng xanh lam chiếu lên vầng trán sáng ngời của anh, nụ cười quái dị càng trở nên xấu xa hơn, anh chỉ vào góc tường phía sau cánh cửa.
nói lời thiện nhưng tɾong lòng có ác ý
"Cô cũng quỳ ở kia, quỳ đến khi tôi uống xong chai rượu này.
Nếu không sổ nợ này coi như tính trên đầu của cô."
Điền Yên quay đầu lại, phát hiện một người phụ nữ co ro tɾong góc.
Người này cũng giống như cô, mặc quần áo của nhân viên pha chế, chẳng qua tóc bị rượu làm ướt, giống như một con chó hoang ċһán nản cúi đầu, run lẩy bẩy quỳ dưới đất.
Chỉ sợ đây là người vừa chọc tới Nhị đương gia tɾong miệng bọn họ.
"Tiên sinh, tiền chai rượu này có để cho tôi hay không là do anh quyết định.
Nếu anh muốn cho tôi thì tôi sẽ quỳ, còn nếu anh không muốn thì tôi sẽ đi ngay bây giờ."
Nhị đương gia cười to "Nếu cô đã thành khẩn như vậy, vậy thì quỳ đi Tiền chai rượu này tôi nhất định sẽ bỏ vào túi cho cô, nhanh lên "
Điền Yên ngoan ngoãn cầm mâm đến, chờ lúc đến gần người nọ, cô mới phát hiện người đó lại là Chúc Nhược Vân.
Chúc Nhược Vân nghe thấy giọng nói của cô, cô ta nhát gan ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn cô.
Trên mặt cô ta có vết thươռg, khóe miệng trầy da, giống như bị người ta đánh.
Sau lưng truyền đến âm thanh trầm thấp của Bàng Kinh Phú.
"Trò chơi cũng sắp kết thúc rồi.
Ông chủ Lâm, tôi sẽ cung cấp cho ông rượu thượng hạng và phòng bao, chỉ cần ông mở miệng, tôi đảm bảo lát nữa sẽ có nhiều tài nguyên hơn đang chờ ông."
Người đàn ông hói đầu vui vẻ nói "Phú tiên sinh nói đúng, ngài nhìn xem, mười hai anh em của tôi cũng đã uống không ít, quả thật nên kết thúc.
Ngày hôm qua ngài thay tôi giải quyết phiền toái lớn như vậy, dĩ nhiên tôi sẽ báo đáp ngài thật tốt "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...