Vô Tình Phát Hiện Cô Nằm Vùng


Bàng Kinh Phú nở một nụ cười cực kỳ tà ác với cô.

"Có chuyện gì?"

Phó Hách Thanh nhất thời không phản ứng kịp hai người đang làm gì.

Điền Yên đưa lưng về phía anh ta, cô quỳ một gối trên ghế sô pha, cúi người đối mặt với người đàn ông.

"Lão đại, đã phát hiện một nhóm nằm vùng.

Bọn họ giấu súng trộm được ở bãi đậu xe của đường vành đai thứ ba tɾong quảng trường."

Bàng Kinh Phú đẩy quần lót ra, hai ngón tay khép lại rồi chợt đâm vào huyệt đạo đã bị nước làm mềm.

Huyệt đạo ê ẩm sưng tê dại, nhưng cơn ngứa dịu đi lại mang đến cảm giác nhức nhối nghiêm trọng hơn.

Điền Yên cúi người xuống, bàn tay đang nắm lấy cánh tay anh không ngừng run rẩy.

"Nếu tìm được rồi thì giải quyết đi.

Lấy hàng giết người, chuyện này còn cần tôi dạy anh sao?"

"Vâng."

Khi Phó Hách Thanh đóng cửa rời đi, anh ta nghe được tiếng khóc uyển chuyển của phụ nữ.


Anh ta lộ vẻ mặt kinh ngạc, nhanh chóng đóng cửa lại.

"Ách...!Ô không cần, đau quá."

Một ngón tay khác được đưa vào, vách tường tự nhiên hẹp lại.

Cô không chứa nổi nhiều ngón tay như vậy, bắp thịt chống đỡ những trận đau nhói, đau đến mức giống như bị mở ra.

"Đồ bỏ đi chỉ có ba ngón tay nhét cũng không vào, vậy mà còn muốn dụ dỗ tôi? Không phải rất nhiều nước sao, phun ra cho ông đây xem chút."

Điền Yên quỳ ngồi ở trên ghế sô pha, tay anh vẫn còn đang cắm tɾong quần cô.

Cô ngước lên, nước mắt lưng tròng cầu xin anh "Hai… Hai ngón thôi, xin anh đó."

Bàng Kinh Phú nheo mắt bướng bỉnh, đáy mắt không biết được sự không vui đến từ đâu

"Một ngón cũng không cho cô."

Anh rút ngón tay ra, tɾong lúc nhất thời âm đa͙o trống rỗng không thể đóng lại, một lượng lớn chất lỏng tɾong suốt bị chảy xuống.

Dâm dịch dinh dính trên ngón tay của anh được đặt trước mặt cô, những đầu ngón tay với khớp xương đẹp đẽ và gợi cảm được phủ một lớp tɾong suốt sáng long lanh.

"Liếm sach." Anh ra lệnh bằng giọng điệu bình tĩnh.


Điền Yên ngoan ngoãn mở miệng, ngậm ba ngón tay của anh vào miệng, dùng hai tay giữ lấy cổ tay và cánh tay của anh.

Cô thân mật tiến lên phía trước, chiếc lưỡi mềm mại cọ xát giữa các ngón tay, cuộn tròn gốc lưỡi như một chú cún con, chất lỏng thấm đẫm bàn tay chắc khỏe của anh, cô liếm liếm một cách chăm chú.

Đầu ngón tay vốn dĩ đã ướt, bây giờ ngay cả bụng ngón tay cũng ướt, nước bọt chảy vào lòng bàn tay anh.

Điền Yên phát ra tiếng ồm ọp, sợ anh không biết cô dùng nhiều sức đến thế nào.

"Cái miệng này của cô thích hợp ăn thứ khác."

Điền Yên ngước đôi mắt đen láy lên, ngờ vực chờ đợi lời nói tiếp theo.

Ánh mắt của Bàng Kinh Phú không hề che giấu du͙c vọng chút nào, nhưng lời nói của anh lạnh lùng như giá rét tháng chạp vào mùa đông, lạnh lùng vô tình.

"Cút đi."

Anh rút ngón tay ra, cầm gấu váy của cô lên lau chùi sạch sẽ nước trên tay.

Anh lấy từ trong túi quần ra một cọc tiền giấy đỏ chói ném cho cô.

Bàng Kinh Phú lấy chiếc áo khoác treo trên ghế sô pha rồi đứng dậy, anh bước ra ngoài nhanh chóng và gọn gàng mà không chút dông dài nào.

"Nhớ kỹ, khi nào gọi phải có mặt."

Nói xong, anh rời khỏi phòng riêng.

Điền Yên quỳ một gối trên ghế sô pha, nhặt xấp tiền giấy lên đếm, hai nghìn tệ.

Anh thật sự coi cô như gái điếm.

Có thể rời đi một cách suôn sẻ như vậy chính là điều cô mong muốn.

Cuộc trò chuyện vừa rồi của họ đã cung cấp cho Điền Yên rất nhiều thông tin, cô phải kịp thời thông báo ra ngoài mới được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận