Vô Tình Phát Hiện Cô Nằm Vùng


“Ây Đừng, đừng, đừng ”

Giám đốc ngân hàng lộ vẻ mặt khó xử, hoảng sợ nhìn Bàng Kinh Phú, rồi lại nhìn Nham Oanh ở phía sau, tiếp theo lại nhìn Điền Yên.

“Tôi...!Đây là nhiệm vụ do ai đó giao cho tôi.

Người đó kêu tôi tạm thời giữ năm trăm vạn trước, một tháng sau mua nhà, rửa tiền rồi trả lại cho người đó.”

“Này, ông đường đường là giám đốc ngân hàng còn có người có thể ra lệnh cho ông à.” Nham Oanh kỳ quái hỏi.

Giám đốc ngân hàng cười mỉa.

“Cậu cũng biết, số tiền này không bao giờ có thể bỏ qua.

Tất cả giám đốc điều hành và doanh nhân đều đang liều mạng tìm tôi để hợp tác.

Tôi tham sống sợ chết, không dám biết nhiều nên không muốn làm, lại sợ đắc tội người khác nên chỉ hỏi số tiền được nhận, tôi cũng không dám hỏi người kia là ai, sợ bị giết người diệt khẩu”

Bàng Kinh Phú mỉm cười, giọng nói trầm thấp như tiếng vang từ vực thẳm địa ngục, khiến người sởn tóc gáy.

“Ông khá thông minh đó.”

Giám đốc ngân hàng cười nịnh nọt gật đầu

“Nhưng làm sao ông biết ông sẽ không bị tôi giết người diệt khẩu”

Sắc mặt ông ta tái nhợt, khi nhìn thấy chiếc xe này, tɾong lòng ông ta có một dự cảm không lành.

Người đàn ông trước mặt không bao giờ có khả năng là một người tốt bụng.


“Cậu..

cậu xem, cậu còn muốn biết cái gì tôi sẽ nói.

Cậu làm người tốt, tha cho tôi một mạng đi.

Nếu tôi chết, xử lý rất phiền toái.”

“Ông còn tự dát vàng lên trên mặt à.”

Bàng Kinh Phú đặt chân xuống, nghiêng người về phía trước, đặt cánh tay lên đùi, giọng nói tản mạn.

“Vậy tôi lại hỏi ông một vấn đề.”

Giám đốc ngân hàng liên tục gật đầu, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán “Biết gì tôi sẽ nói hết, nhất định biết gì sẽ nói hết ”

“Mật khẩu thẻ ngân hàng của ông là gì?”

Sắc mặt của giám đốc ngân hàng tái mét.

“Hả?”

Bàng Kinh Phú nhướng mày nghiêng đầu, nhàn nhã như đang nhìn một hình phạm sắp bị bắn, mà anh chính là người chấp hành cầm súng kia.

“......!458091.”

Bàng Kinh Phú đưa tay ra trước mặt Điền Yên.

Điền Yên run rẩy lên.


“Thẻ ngân hàng của cô.” Bàn tay to không kiên nhẫn mà quơ quơ trước mặt cô.

Cô cung kính lấy nó ra khỏi túi và đưa cho anh.

Bàng Kinh Phú ném thẻ cho Nham Oanh.

“Đi chuyển toàn bộ số tiền tɾong thẻ của ông ta vào chiếc thẻ này.”

“Được ”

Bàng Kinh Phú vỗ vỗ đầu Điền Yên, nụ cười xảo trá không có chút thiện ý nào.

“Nhìn thấy không, chỉ cần hai câu vô cùng đơn giản là có thể kiếm được năm trăm vạn.

Làm việc ở cửa hàng tiện lợi làm gì, không bằng đi theo tôi.”

Đầu Điền Yên bị xoa, cô loạng choạng về phía trước.

Cô không rơi vào một hố vàng mà là một cái hố phân.

Bàng Kinh Phú sử dụng͟͟ thẻ ngân hàng của cô như một công cụ để rửa tiền, đẩy cô về hướng của pháp luật, để cô một mình gánh tội danh, khiến cô lo lắng hãi hùng.

...

Điền Yên tɾong một đêm biến thành phú hào trăm vạn nhưng sinh hoạt của cô vẫn không có bất cứ thay đổi gì.

Chu Song Sinh đến cửa hàng tiện lợi tìm cô, dùng cách tương tự như lần trước, ném một gói khoai tây chiên hết hạn xuống.

Điền Yên lại đưa anh ta đến phòng giám sát.

Sau khi nghe Điền Yên nói xong, vẻ mặt Chu Song Sinh lo lắng.

“Tên cẩu tặc kia rốt cuộc muốn làm cái gì đây?”

“Anh ta vẫn luôn cho rằng tôi là người nằm vùng, cho dù tôi có trở thành công cụ rửa tiền cho anh ta cũng không đáng tiếc.”

“Trước tiên cô cứ ở bên anh ta như vậy đi, ở bên cạn anh ta có thể nghe thấy càng nhiều tin tức buôn lậu hơn.

Nhất thời không xua tan được nghi ngờ của anh ta, cho nên chúng ta sẽ cố gắng hết sức để bám lấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận