Vô Tình Phát Hiện Cô Nằm Vùng


Thấy Điền Yên không hé răng, chỉ lo khuấy nước tɾong cốc.

Hai tay cô khoanh trên mép bàn, toàn bộ tóc được buộc ra sau bằng một chiếc kẹp tóc nhựa đơn điệu, hai lọn tóc hai bên được móc ra sau tai, nếu nhìn kỹ có thể thấy cô đang cắn chặt quai hàm.

“Được rồi, tôi biết cô đang nghĩ gì.

Cô gọi tôi ra ngoài không phải là tìm tôi tâm sự sao.”

Đàm Tôn Tuần ấn chuông gọi trên bàn, duỗi hai ngón tay ra lắc lắc trên mặt.

Cậu ta đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen để che đi mái tóc vàng nổi bật của mình, đôi mắt tròn để lộ vẻ bắt mắt khi cười.

“Uống hai ly trước, không say không về.”

Điền Yên cũng phụ họa cười, nỗi buồn trên mặt vẫn chưa tiêu tan “Ừ.”

...

Đã một thời gian dài Điền Yên chưa trải qua loại cảm giác đau đầu vì say rượu này.

Cô tắt chuông báo trên đïện thoại, chậm rì rì bò dậy khỏi chiếc giường bừa bộn.


Mái tóc dài của cô tung bay tɾong không trung, đôi mắt mệt mỏi xuyên qua mái tóc tán loạn nhìn ánh bình minh ngoài cửa sổ, ý thức dần dần khôi phục lại.

Trên người cô vẫn còn mặc chiếc áo ngắn tay của ngày hôm qua.

Mùi rượu và thuốc lá quyện vào nhau, mùi khó chịu càng khiến cơn đau đầu của cô trở nên trầm trọng hơn.

Điền Yên đi tắm, ngâm quần áo vào bồn giặt, đổ không ít bột giặt vào.

Khi bước đến phòng khách, cô mới phát hiện ra mảnh vỡ trên bàn trà nhỏ bị năm người lần trước làm vỡ đã được Đàm Tôn Tuần dọn sach.

Điền Yên nhớ mang máng tối hôm qua cậu ta đưa cô về nhà, phải một lúc sau cô mới nghe thấy tiếng đóng cửa lúc cậu ta rời đi, hóa ra là làm cái này.

Cô mỉm cười, trên đường đi làm bằng xe buýt, cô gửi tin nhắn cho Đàm Tôn Tuần Cảm ơn cậu đã dọn dẹp giúp tôi, hôm khác tôi mời cậu ăn cơm.

Bàng Kinh Phú đang ngồi trên ghế sô pha đơn, hai chân dài khoanh trước mặt ghế thấp, quần rộng thùng thình để lộ xương mắt cá gợi cảm.

Hai tay anh đan vào nhau đặt trước bụng, bày ra tư thế nhàn nhã, nhắm mắt dưỡng thần.

Phó Hách Thanh cầm lấy đïện thoại lại đây, cúi người đặt trước mặt anh “Là tin nhắn của Điền Yên.”

Bàng Kinh Phú mở mí mắt, nhìn thấy dòng chữ Cảm ơn cậu đã dọn dẹp giúp tôi, hôm khác tôi mời cậu ăn cơm.


Anh dời mắt đi, liếc mắt nhìn chàng trai tóc vàng đang bị hai người đàn ông đè quỳ xuống, ánh mắt nhìn thẳng xuống sàn nhà dưới chân.

“Không phải nói gặp cô ta ở quán bar rồi bắt chuyện sao? Thế nào lại đến giúp cô ta dọn dẹp nhà cửa?”

Bàng Kinh Phú nhận lấy đïện thoại, lướt qua ghi chú lịch sử trò chuyện đêm qua.

Điền Yên Gặp một chút, cậu có rảnh không?

Đàm Tôn Tuần Có rảnh, thời gian, địa điểm.

Hai người này cực kỳ quen thuộc với nhau

Lưu Hoành Dật cầm cán dao kề sau gáy cậu ta, ấn xuống đoạn xương mỏng manh “Cho cậu một cơ hội cuối cùng, ăn ngay nói thật.

Chúng tôi không đủ kiên nhẫn để nghe cậu bịa chuyện.”

“Tôi nói...!Các anh có để tôi đi không?”

Bàng Kinh Phú chống khuỷu tay lên tay vịn của ghế sô pha, nghiêng đầu chống cằm, hừ ra một tiếng cười lạnh, như thể anh đang nhìn một con kiến

nhỏ.

“Cậu không nói cũng không sao, cũng không có ai cầu xin cậu, chỉ sợ lát nữa cậu có muốn nói cũng không nói được.”

“Tôi nói Tôi nói Tôi cầu xin các anh, đừng giết tôi ” Đàm Tôn Tuần ngẩng đầu lên, hoảng sợ nhìn anh, bả vai bị ép đến mức không thể đứng thẳng lên được.

Cậu ta nhục nhã như con đà điểu duỗi cổ, khó khăn nuốt nước bọt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận