Vô Tình Phát Hiện Cô Nằm Vùng
Mìn liên tục được phóng vào cảng, sau vụ nổ, một lượng lớn thuốc xịt cuộn lên, đánh vào khu vực các thùng đựng hàng đang chất đống.
Trong cơn hỗn loạn do vụ nổ gây ra, mặt đất nứt toạc và rung chuyển.
Người Ngân Quang Đường bắt đầu chạy trốn để giữ mạng, một số nhảy xuống biển, một số lao qua đường cao tốc chạy về phía rừng.
“Thùng đựng hàng trống rỗng, nhóm người đó cũng không có ý định mang hàng đi giao dịch.”
Phó Hách Thanh mở cửa xe báo cáo, anh ta ngồi ở ghế phụ quay đầu nhìn người đàn ông phía sau “Xem ra hiện giờ người nằm vùng ở Ngân Quang Đường đã thay đổi toàn bộ.
Những nhóm người mà chúng ta giao dịch trước đây có lẽ đã bị chúng càn quét từ lâu”
“Không vội.”
Bàng Kinh Phú nhắm hai mắt, dùng ngón trỏ gõ đầu gối “Nhiệm vụ này cũng coi như h0àn thành.
So với việc lấy được hàng thì chúng ta vẫn cần phải tiêu hủy h0àn toàn nồi súp dính đầy phân chuột này.”
“Anh nói đúng.”
“Đi bắt vài người Ngân Quang Đường đến để thẩm vấn.
Không tìm được cái gì để nói thì trực tiếp giải quyết.
Nhớ động tác nhanh nhẹn một chút, trên địa bàn người khác đừng để họ phát hiện.”
“Vâng.”
Lưu Hoành Dật tiếp đïện thoại, anh ta quay đầu, che ống nghe lại nói.
“Lão đại, Điền Yên kia gọi cảnh sát, nói anh cầm tù cô ta.”
Bàng Kinh Phú mở mí mắt, đồng tử tràn ngập mực đen dày đặc.
“Hách Thanh.”
“Ở đây ” Phó Hách Thanh đang ngây người h0àn hồn lại.
“Đưa những người thẩm vấn xong đến chung cư của tôi.”
“Được.”
Tuy Phó Hách Thanh không hiểu mục đích của việc này.
Anh kiêng kỵ nhất là động thủ trên lãnh thổ của mình chứ đừng nói đến nhà mình.
...
Nghe thấy tiếng cửa mở, Điền Yên tɾong phòng ngủ nhanh chóng vén chăn lên che ngực, chiếc khăn khó lắm mới che được cảnh xuân chứ không che được hai viên anh đào trên ngực cô.
Bàng Kinh Phú đang ngồi trên ghế sô pha, ngoài cửa truyền đến tiếng châm thuốc.
“Lăn ra đây ”
Giọng nói gầm nhẹ mang theo vài phần lạnh lẽo, hiển nhiên ở đây chỉ có hai người bọn họ.
Điền Yên dùng hai tay che ngực, chân trần chậm rì rì đi từ phòng ngủ đến chỗ anh.
Anh ném bật lửa lên bàn, gác chân lên đùi, chống khuỷu tay lên tay vịn sô pha, hai ngón tay kẹp điếu thuốc đưa lên miệng.
Làn khói nhẹ bồng bềnh giữa điếu thuốc, làn sương trắng đọng lại bao phủ khuôn mặt phẫn nộ của anh.
Sương mù không thể làm dịu cơn giận, tɾong mắt anh không có chút thiện ý nào.
Điền Yên nơm nớp lo sợ như đang bước đi trên dây, mỗi hành động của cô đều có nguy cơ mất mạng, cô cũng không biết mình sẽ chết vì hành động nào.
“Gọi cảnh sát?”
Điền Yên cắn môi dưới, vẻ mặt kham lòng không chịu nổi.
“Gọi cảnh sát sao không nói tôi tàng trữ súng.
Tại sao cô lại cố tình nói tôi đang cầm tù cô?”
“Tôi chỉ muốn ra ngoài, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ tố giác anh.”
“Không phải cô nên nói với tôi là muốn ra ngoài sao? Tại sao một hai phải báo cảnh sát, tôi nên nói cô ngu xuẩn hay quá thông minh đây?”
Anh rít một hơi, lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, sau đó chậm rãi thở ra.
Anh ăn mặc chỉnh tề, bộ dáng điềm tĩnh và tao nhã, giống như sự bình yên trước cơn bão.
“Tôi ghét nhất người khác có những hành động nhỏ sau lưng tôi.
Cô có biết cuối cùng họ sẽ thế nào không.”
Bàn tay cầm điếu thuốc tựa lưng lên ghế sô pha, tư thế tư thái tự tại mà tùy ý.
Chiếc áo sơ mi dài tay của anh được xắn lên, để lộ cổ tay rắn chắc khỏe khoắn.
Tàn thuốc mảnh mai đung đưa nhẹ nhàng giữa những ngón tay, khói bụi rơi xuống cũng mặc kệ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...