Đồng nghiệp ở cửa hàng tiện lợi hỏi Điền Yên có muốn làm thêm một công việc hay không.
Quán bar nơi anh họ cô ta đang làm việc thiếu một nhân viên tiêu thụ, chỉ cần bán một bình rượu là có thể trích phần trăm từ một ngàn đến một vạn.
Tuy lương không ổn định nhưng một ngày làm năm tiếng, nếu may mắn còn nhiều hơn làm ở cửa hàng tiện lợi một tháng.
Điền Yên hỏi sao cô ta không đi.
Cô ta ấp úng nói sợ hãi nơi đó, cô ta là loại người ngoan ngoãn, là người đứng đắn nên chưa từng đi tới quán bar hay tiệm net.
Vừa vặn cô ta lại nghe chủ cửa hàng nói một ngày Điền Yên làm công kiếm tiền, mỗi ngày ngủ không đến năm tiếng, nhu cầu dùng tiền rất nhiềụ
Điền Yên suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Nếu không phải bán thân thì cô sẽ đi.
Đêm làm việc đầu tiên, đồng nghiệp nhắn wechat liên tục nhắc nhở cô nếu chỗ kia ép cô bán thân thì phải chạy nhanh Tôi không muốn cô bởi vì tôi mà xảy ra chuyện.
Phía sau còn có thêm một cái sticker rơi lệ.
Điền Yên trả lời Không chết được.
Giám đốc nam phỏng vấn đánh giá Điền Yên từ trên xuống dưới, ngoại trừ lúc nhìn về phía dưới cổ cô thì lộ ra vẻ mặt bất mãn, còn lại coi như khá hài lòng.
"Thay đồng phục xong thì đi theo tôi, đêm nay có một khách hàng lớn."
Đồng phục là tây trang đen, áo vest, sơ mi trắng và nơ màu đỏ.
Điền Yên có chút ngoài ý muốn, cô còn tưởng phải lộ mông và ngực, dù sao cô cũng không có thứ đó.
Tầng hai của quán bar có phòng riêng, như là một thế giới khác với đại sảnh ở tầng một.
Trên vách tường hành lang được trang trí bằng những tấm gỗ chạm khắc, thảm trải khắp nơi, hai bên trang trí những bức tranh và những tác phẩm điêu khắc lộng lẫy.
Ở đây yên tĩnh đến mức có thể cảm nhận rõ ràng từng hơi thở.
Tổng cộng có bốn phòng riêng, trên mỗi cánh cửa đều có số phòng bằng vàng giống nhaụ
Giám đốc đi trước đứng trước cửa phòng 8888, ngoại trừ Điền Yên theo phía sau còn có thêm bốn bartender bưng rượụ
Ông ta đứng thẳng, chỉnh lại mái tóc, kéo nhẹ cà vạt trên cổ, ho nhẹ hai tiếng rồi mới gõ cửa.
Giây tiếp theo cửa mở ra, ông ta khom lưng lộ nụ cười nịnh nọt, vẻ mặt gian xảo.
"Anh à, đã lâu không gặp, phòng này chính là phòng riêng của anh nhưng đã để trống ba tháng rồi đấy Cuối cùng anh cũng đến "
Giám đốc khom lưng bước vào, một bên phất tay để họ đi vào.
Điền Yên đi đầu tiên, mái tóc màu hạt dẻ buộc thành đuôi ngựa, thoạt nhìn như sinh viên vừa tốt nghiệp đại học.
Lần đầu làm công việc này nên cô có chút khẩn trương, một tay cầm khay, một tay đặt sau lưng.
Cô đi theo giám đốc cẩn thận đi về phía trước.
Trên ghế lô rộng có bảy người đàn ông, mà trên ghế sô pha bằng da chỉ có một người đàn ông đang ngồi bắt chéo chân, chân này gác lên chân kia.
Bảy người còn lại đứng thành hàng bên trái anh, tất cả đều mặc vest và mang giày da, chắp tay sau lưng chờ lệnh.
Giám đốc đi đến bên cạnh anh, âm thanh vững vàng của đàn ông hỏi “Mới tới?”
“Đúng đúng, hôm nay vừa tới.”
“Mới tới không biết quy củ sao, ai cho phép bọn họ vào ” Người đàn ông lớn giọng, âm thanh trầm thấp như rượu có nồng độ mạnh, có chút êm dịu từ tính.
Đoàn người Điền Yên dừng bước, giám đốc xoa mồ hôi trên trán, phất tay với bọn họ, lại ho nhẹ hai tiếng.
“Anh Phú của chúng tôi có một quy củ.
Phàm là người mới đến phải đến quỳ trước mặt anh ấy.
Mục đích là vì muốn thêm phần khí thế, sau này có thể tôn trọng anh Phú nhiều hơn."
Mấy người đàn ông đứng sau lưng Điền Yên thấp giọng than thở, nói vài câu thô tục mơ hồ.
Người đàn ông ngồi trên sô pha mở miệng.
"Hôm nay ai quỳ tôi sẽ mua khay rượu của người đó.
Nếu không quỳ thì đừng đứng đây, đều cút ra ngoài hết cho tôi."
Anh giống như một vị vương giả cầm quyền, âm thanh trầm thấp dứt khoát, sự cường thế toả ra mạnh mẽ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...