Trên thực tế, hai người này mà ở gần nhau thì chỉ biết tranh đấu gay gắt.
Lúc Chu Diệc Châu mở cửa xe ra nhìn thấy Tưởng Hàm ngồi ở bên trong, cô đã sớm nghĩ ra cách chọc cô ta tức điên rồi: “Ơ Tưởng Hàm hả? Thành tích của cậu rớt mạnh như vậy mà vẫn còn rảnh rỗi bám theo ba con chúng tôi đi chơi à?”
Tưởng Hàm nắm chặt tay cố gắng nhẫn nhịn, từ lúc Vương Á biết Chu Diệc Châu thi tốt hơn, liền dặn dò kỳ thi cuối kỳ nhất định phải vượt qua cô.
Con gái của Chu Duy giỏi nhất thế giới, con gái của bà ta cũng không thể kém cạnh được, còn phải giỏi hơn, ưu tú hơn mới chịu.
Tưởng Hàm tỏ ra thanh cao: “Cuộc sống đâu chỉ có mỗi việc học, phải biết kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi.
Hơn nữa hôm nay cũng là ngày gia đình của tôi.”
Ngay cả một thứ bảy vô tư thoải mái cũng không cho cô, Chu Diệc Châu nghĩ thầm, được lắm, muốn so xem ai giỏi nhất cái chuyện chen chân này à, thế để cô cho biết thế nào mới là lễ độ.
Chu Duy dẫn hai người đi mua quần áo mới, hai người lại giằng co.
Nguyên nhân là vì một chiếc áo khoác lông, mùa đông nên áo khoác bán chạy, khó tránh khỏi tình trạng hết hàng, cho nên size áo chỉ còn lại một chiếc màu trắng với một chiếc màu hồng nhạt.
Chu Diệc Châu thích chiếc màu trắng, chuyện này khiến Tưởng Hàm kinh ngạc, vì dù sao cô ta cũng biết đồ gì mà Chu Diệc Châu dùng cũng đều là hồng nhạt, từ cặp sách hay dây cột tóc đều vậy.
Hôm nay cố ý chọn màu trắng là vì muốn tranh với cô ta.
Cho nên Tưởng Hàm cũng không chịu nhường.
“Da tôi trắng hơn cậu, đương nhiên mặc màu trắng đẹp hơn rồi.” Chu Diệc Châu ướm thử lên người mình.
Tưởng Hàm cũng giành lấy: “Da cậu trắng thì hợp với màu hồng nhạt hơn, không phải cậu thích mấy màu điệu điệu sao?”
Đúng là Chu Diệc Châu thích hồng nhạt, nhưng cái màu trắng này cô mặc rất đẹp, còn tôn lên khí chất như tiên nữ nữa.
“Tôi cứ lấy màu trắng đấy.” Chu Diệc Châu duỗi tay muốn cướp lại.
Tưởng Hàm đã có dự kiến trước, cánh tay vươn ra trước quầy, nói với Chu Duy: “Ba Chu, con muốn cái áo này.”
“Được được, cô gói vào túi giúp tôi.” Chu Duy nói với nhân viên.
“Ba!” Chu Diệc Châu bất mãn.
Chu Duy khuyên cô: “Châu Châu, con mặc cái hồng nhạt kia đẹp hơn, không phải từ nhỏ con đã thích màu hồng sao? Nói giống búp bê barbie đó.”
Chu diệc Châu bốc hỏa, nhưng lại không thể để Tưởng Hàm được hời, cho dù không thích màu này nhưng vẫn cố lấy.
Lúc ăn cơm, đầu nhỏ của Chu Diệc Châu lại nảy ra ý đồ xấu, quả nhiên ăn no xong là nghĩ ra ngay, cô vội vàng lấy điện thoại ra.
Bấy giờ Tần Nhiêu đang ở nhà bà ngoại, giúp bà chuyển mấy chậu hoa trong vườn ra chỗ khác, điện thoại trong túi đột nhiên kêu lên.
Châu Châu: [Tần Nhiêu, cậu có đó không?]
Tần Nhiêu không nghĩ tới là Chu Diệc Châu, xem ra cô muốn hỏi đề, sau khi dọn hoa giúp bà ngoại xong, anh mới trả lời.
Q: [Đề nào không biết làm?]
Chu Diệc Châu nghĩ thầm, anh đúng là rất tự giác, chẳng qua hôm nay cô không hỏi bài.
Châu Châu: [Ngạo mạn] [Tôi ngốc vậy sao? Ngày nào cũng có đề không biết làm hả? Vậy chẳng phải cậu dạy tôi phí công à?]
Đúng là cô không ngốc thật, Tần Nhiêu cảm thấy cô rất thông minh, thành tích môn ngữ văn cao chót vót.
Q: [Vậy có việc gì sao?]
Châu Châu: [Ừ ừ ừ, tháng sau là thi cuối kỳ rồi, tôi đang chọn sách Vật Lý nâng cao ở hiệu sách Xuân Phong, nhưng thấy có nhiều loại quá, chẳng biết mua loại nào mới hợp nên muốn nghe ý kiến từ cậu, thầy giáo nhỏ ạ!]
Chưa có ai gọi anh là thầy giáo nhỏ cả, bây giờ nghe vậy ngược lại cũng có cảm giác mang theo trọng trách của giáo viên.
Q: [Chọn mấy quyển có kiến thức cơ bản là được.]
Chu Diệc Châu cùng bọn họ đi ra ngoài, tay vẫn không ngừng đánh chữ.
Châu Châu: [Nhưng tôi không chọn đại được, muốn nhờ cậu chọn giúp à, cậu lợi hại vậy nhất định chọn được quyển tốt hơn tôi.] [Tủi thân]
Tần Nhiêu nhìn chằm chằm sticker tủi thân kia, lộ ra dáng vẻ đáng thương vô cùng.
Anh lướt lại tin nhắn cũ, mắt dừng lại ở dòng tin nhắc tới hiệu sách Xuân Phong, chỉ cách nhà bà ngoại một con phố, rất gần.
Chu Diệc Châu không tin mình không hẹn được anh ra, lại bắt đầu gửi tin nhắn tấn công.
Châu Châu: [Cậu có rảnh không? Tới chọn giúp tôi đi, chỉ làm phiền cậu một lúc thôi.
Có được không?] [Đáng thương]
Giọng điệu của cô đáng yêu như đang làm nũng vậy.
Chưa có ai làm nũng với Tần Nhiêu bao giờ.
Bà ngoại đang gọi anh: “A Nhiêu….A Nhiêu…”
Tần Nhiêu đi tới, bà ngoại đưa một túi quýt mật với táo tàu cho anh: “Đều là quả tươi mới hái, mùa đông phải ăn nhiều trái cây nghe chưa?”
“Vâng.”
Bà ngoại biết cháu trai sắp thi cuối kỳ nên không chậm trễ việc học của anh, giữ anh ở lại ăn cơm trưa rồi bảo anh đi về.
Chu Diệc Châu chờ mãi vẫn không thấy anh trả lời, miễn bàn trong lòng có bao nhiêu thất bại, đòn sát thủ cũng lấy ra rồi mà không thành công, đúng là một tên đầu gỗ.
Cô đang định lên xe cùng Chu Duy về nhà, tin nhắn của Tần Nhiêu lại được gửi đến.
Q: [Tôi đang ở gần đó, giờ đến hiệu sách tìm cậu.]
Chu Diệc Châu “a” một tiếng khiến Tưởng Hàm chú ý, cô ta nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì vui à?”
Chu Diệc Châu mặc kệ cô ta, nói với Chu Duy: “Ba, Cận Mộng bảo con đến nhà cậu ấy chơi, nên thôi con không ngồi xe ba về nữa.”
Nói xong cô vội cầm theo đồ rồi chạy đi, hiệu sách Xuân Phong kia cách chỗ này không gần.
Châu Châu: [Bao giờ cậu đến?]
Q: [Năm phút.]
Hai mắt Chu Diệc Châu mở to, nói ở gần hoá ra là gần thật, xem ra là cô vừa khéo hẹn anh ra.
Chu Diệc Châu gấp gần chết, ra đến nơi còn cướp lượt lên xe của người khác, dọc đường liên tục giục tài xế lái nhanh đến hiệu sách Xuân Phong.
Khi Tần Nhiêu đến hiệu sách, ở khu tài liệu lớp 11 không thấy bóng dáng cô, tìm cả hiệu sách cũng chẳng thấy cô đâu.
Q: [Cậu đang ở đâu?]
Từ lúc Tần Nhiêu gửi tin nhắn đến giờ cũng đã qua 20 phút, Chu Diệc Châu vẫn không có động tĩnh, nhưng anh vẫn đứng ngoài cửa để đợi.
Bởi vì đã đồng ý chọn sách giúp cô, ít nhất cũng phải đợi đến khi cô trả lời tin nhắn.
Anh lại đứng đợi một hồi, sống lưng thẳng tắp, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, quay đầu lại liền thấy Chu Diệc Châu đang khệ nệ xách túi đồ, còn ôm hai ly đồ uống trong lòng.
Chu Diệc Châu thở hồng hộc chạy đến trước mặt anh, khom lưng ném túi đồ xuống đất, mệt đến nỗi dùng tay víu vào tay Tần Nhiêu để thở gấp.
Chu Diệc Châu mệt như muốn đứt hơi, không còn sức để nói một câu hoàn chỉnh.
Cô ngẩng đầu, lồng ngực hẵng còn phập phồng: “Tần Nhiêu, cậu đợi lâu rồi đúng không? Xin lỗi nhé, tôi vừa đi mua trà sữa.”
Nói xong cô còn chìa hai ly trà sữa ra.
Cánh tay Tần Nhiêu cứng lại, mơ hồ có thể cảm nhận được sự phập phồng của cô, lan tràn đến cần cổ trần trụi, gió nhẹ thổi qua khiến càng thêm mẫn cảm.
“Không sao.”
Chu Diệc Châu buông tay, đưa một ly trà sữa cho anh: “Này, mua cho cậu đó.”
Anh không uống mấy thứ này nên không cầm lấy: “Cảm ơn cậu, nhưng không cần đâu.”
“Vì sao? Cậu không uống trà sữa à?” Cô nghi hoặc.
“Ừm.”
“Thế làm sao bây giờ? Tôi cố ý đi mua cho cậu một ly, tôi một ly mà.”
Cậu một ly, tôi một ly, như vậy mới hoàn chỉnh.
Chu Diệc Châu vẫn nhét vào tay anh: “Phải uống, làm một học sinh ba tốt, chuyện đầu tiên chính là không được lãng phí đồ ăn.
Nếu không tôi mách thầy La đó.
Hừ!”
Tần Nhiêu vội vàng đỡ lấy, nhìn cô hếch mũi ra vẻ hù dọa mình, chẳng những anh không sợ, ngược lại còn thấy cô rất rất rất đáng yêu.
“Được rồi, nhanh đi thôi.” Chu Diệc Châu cầm túi dưới đất lên, lại đẩy anh về phía trước.
Chu Diệc Châu nhìn anh cầm trà sữa mà không uống, quyết tâm ép anh uống bằng được.
Chinh phục một người chính là khiến người đó tự đánh vỡ quy tắc trong dĩ vãng của mình, nếu không sao tính là chinh phục chứ?
Chu Diệc Châu cắm ống hút, đưa ly của mình cho anh: “Tần Nhiêu, cậu cầm hộ tôi đi.”
Tần Nhiêu mới vừa cầm lấy, ly trà sữa còn lại đã bị cô cầm đi, ống hút cũng cắm vào.
Sau đó cô cúi đầu hút một ngụm.
“Ừm, uống ngon thật, cậu mau thử đi, tôi còn cắm ống hút giúp cậu luôn rồi.” Cô cười cười, hất cằm ý bảo anh nhanh uống.
Tần Nhiêu không còn cách nào khác, đành phải uống một ngụm, vị sữa ngọt ngào lập tức lan ra trong khoang miệng, còn có cả trân châu, nhai thật sự rất mệt.
Không khỏi liếc mắt nhìn cô một cái, miệng nhỏ của cô đang ra sức hút rồi nhai, xem ra cô rất hay uống thứ này.
Chu Diệc Châu hỏi: “Uống ngon không?”
Anh lắc đầu, ăn ngay nói thật.
Chu Diệc Châu nghĩ thầm, tên này đúng là khó hầu hạ, chẳng biết anh thích cái gì nữa.
Tần Nhiêu giúp cô chọn xong sách luyện tập, Chu Diệc Châu lại đang đi lòng vòng ngắm gấu bông.
“Tần Nhiêu, cậu đến đây.”
Tần Nhiêu đi tới, thấy Chu Diệc Châu đang giơ lên hai chú gấu giống nhau.
“Cái nào đẹp hơn?”
Tần Nhiêu ngơ ngác: “Không phải giống hệt nhau sao?”
“Cậu ngốc quá, ý tôi hỏi là màu sắc đó!” Cô cạn lời.
Anh luôn nghe được những câu xa lạ từ trong miệng cô, nhưng lạ là anh cũng không hề tức giận.
Anh nhìn chằm chằm chú gấu màu hồng nhạt, nhớ rõ cặp sách và dây cột tóc của cô đều có màu này nên chỉ vào bên tay trái cô: “Hồng nhạt.”
Chu Diệc Châu hiểu ý, cười: “Tôi cũng thấy vậy, xem ra cậu cũng thích hồng nhạt giống tôi.”
Trong nhất thời Tần Nhiêu không biết cô đang tự khen bản thân hay khen anh, cúi đầu nhẹ nhàng cười một tiếng.
“Cậu cười cái gì?” Chu Diệc Châu đặt con màu trắng về chỗ cũ, liếc nhìn anh một cái, thấy trên tay anh còn cầm túi gì đó.
“Không có gì.” Anh ngẩng đầu.
“Đây là gì thế?” Chu Diệc Châu chỉ vào cái túi trong tay anh.
Tần Nhiêu giơ lên: “Trái cây.”
Chu Diệc Châu tò mò: “Quả gì vậy?”
Tần Nhiêu mở ra cho cô xem: “Quýt mật với táo tàu.”
Chu Diệc Châu thích ăn quýt, mím môi cười nhìn anh, có hơi ngượng ngùng: “Tôi có thể ăn một quả không?”
“Được chứ.” Tần Nhiêu lấy một quả cho cô.
Chu Diệc Châu vừa định cầm lấy nhưng bỗng nhiên dừng lại, giơ móng tay sạch sẽ của mình cho anh xem: “Tần Nhiêu, cậu lột vỏ quýt giúp tôi đi, không móng tay tôi bị vàng mất.”
Cô thấy Tần Nhiêu chần chờ, bĩu môi nói thêm: “Cậu không biết gì à? Con gái đều thích đẹp mà, móng tay mà dơ là hết đẹp rồi.”
Tần Nhiêu cũng để ý móng tay của cô mấy lần, vừa nhỏ vừa trắng, lúc trời lạnh đặt ở trên bàn anh, đốt ngón tay còn nhuốm màu hồng nhạt, móng tay lúc nào cũng sạch sẽ trong suốt.
Anh ngẩn người, nhẹ nhàng gật đầu rồi lột vỏ quýt giúp cô.
“Cảm ơn nha hì hì.” Chu Diệc Châu cười rồi cầm lấy ăn.
Sau đó dùng đôi mắt sáng ngời nhìn anh: “Ngọt quá, cậu mua ở đâu thế?”
“Bà ngoại cho.”
“Ngọt lắm, cậu ăn thử xem.” Chu Diệc Châu cười gật đầu, tách một múi rồi đưa đến bên miệng anh.
Trong trí nhớ của Tần Nhiêu, chưa hề có ai đút đồ ăn cho anh, bởi vì từ nhỏ anh đã có tính tự lập, cũng không thích những hành động như vậy.
Chu Diệc Châu thấy anh cứ ngây ra thì nhón chân, tay duỗi càng gần, nhét múi quýt vào giữa môi anh: “A nào há miệng ra.”
Anh vội vàng mím môi ngậm lấy múi quýt, Chu Diệc Châu thấy vậy lại mỉm cười:
“Có phải ngọt lắm đúng không?”
Rất ngọt, anh chưa từng ăn qua quả quýt mật nào ngọt như vậy.
Anh gật đầu: “Ừm.”
Chu Diệc Châu đột nhiên hỏi anh: “Tần Nhiêu, lúc nào cậu cũng ít nói vậy à?”
Tần Nhiêu vẫn luôn như vậy, lại nghe thấy cô hỏi tiếp: “Hay là cậu không thích nói chuyện với tôi?”
“Không phải vậy.” Anh vội vàng trả lời.
“Vậy sau này trả lời tin nhắn của tôi, cho dù chỉ ừ thôi nhưng vẫn phải ừ hai lần được không?” Chu Diệc Châu chớp mắt nhìn anh.
Ừm ừm? Đây không phải là lặp lại sao? Hay là còn có ý nghĩa nào khác?
“Tại sao?” Anh thật sự không hiểu.
“Đồ ngốc, như vậy mới đáng yêu.”
Tần Nhiêu cảm thấy cô thích hợp với hai chữ “đáng yêu” này hơn, không nói gì, hồi lâu mới nghe cô hỏi tiếp: “Cậu không thấy bản thân cậu rất lạnh lùng sao?”
Tính cách của Tần Nhiêu vốn dĩ đã vậy, chỉ có thể giải thích: “Chỉ là tôi không thích nói chuyện thôi.”
“Sao lại không thích nói chuyện? Tôi lại thích nói chuyện lắm, bởi vì như thế mới biểu đạt được cảm xúc của bản thân.” Chu Diệc Châu xoay người nhìn anh.
Mặt đối mặt, Tần Nhiêu nhìn cô im lặng.
Đúng là cô rất thích nói chuyện, bất luận là trên điện thoại hay ngay lúc này cô đều nói không ngừng, nhưng chẳng hề khiến người khác thấy phiền phức.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...