Vô Tình Ngủ Với Bạn Trai Cũ


Vừa có vở bài tập Ngữ Văn mới, thầy La đưa ngay cho Chu Diệc Châu, bảo cô đưa cho Tần Nhiêu.

Không hổ là thầy yêu của mình, Chu Diệc Châu tung tăng cầm vở bài tập quay lại lớp, để giờ ra chơi tiết sau mới đưa cho anh.

“Tần Nhiêu, thầy giáo bảo tôi đưa cho cậu.”

Tần Nhiêu duỗi tay nhận lấy: “Cảm ơn.”

“Không có gì.”

Chu Diệc Châu thấy bọn họ đang chơi game, dục vọng tò mò mãnh liệt, dò đầu vào hỏi: “Mấy cậu chơi gì vậy?”

Trần Phàm vỗ vai Tần Nhiêu rồi chỉ vào điện thoại: “Game mê cung ấy mà, đang xem Tần Nhiêu giải đề.”

Chu Diệc Châu có vẻ cực kỳ hứng thú, thò mặt đến gần để xem, gần sát ngay một bên sườn mặt Tần Nhiêu, loáng thoáng còn cảm nhận được mấy sợi tóc bên tai cô, khiến ý nghĩ giải đề của anh cũng chậm lại.

“Bây giờ nhiều game trên điện thoại vậy sao?”

Trần Phàm đáp: “Ừ, mới ra đó, chúng tôi cũng mới chơi thôi.”

Chu Diệc Châu gật đầu, cô không thích chơi game một chút nào, chẳng qua nhìn Tần Nhiêu chơi rất lưu loát, game mê cung vào tay anh giống như nhắm mắt lại cũng thoát được ra ngoài vậy, càng đừng nói đến những đề thi chẳng nhằm nhò gì với anh.

Chu Diệc Châu tò mò xong thì đi luôn, bởi vì cô thấy Tưởng Hàm đến gần, cô không ngốc tới độ đứng ngây ra ở đây, trước khi chưa nắm được 10 phần chắc chắn, cô làm gì cũng phải lén lút.

Tưởng Hàm liếc nhìn bóng lưng của Chu Diệc Châu, đến gần hỏi Tần Nhiêu: “Chu Diệc Châu tìm cậu làm gì vậy?”

Trần Phàm đáp lời: “Đưa vở bài tập mới cho Tần Nhiêu ấy mà.”

Tần Nhiêu hỏi cô ta: “Có chuyện gì à?”

Tưởng Hàm gật đầu: “Cuối tuần này cậu có rảnh không? Chúng ta đến thư viện làm đề Vật Lý đi, chương mới học này mình không hiểu lắm.”

Tưởng Hàm vẫn luôn hỏi đề anh, Tần Nhiêu cũng chẳng keo kiệt nên có dạy cô ta, nghĩ nghĩ rồi nói: “Cũng được.”

Nghe vậy thì cô ta mỉm cười vừa lòng, không để ý đến nụ cười khác lạ của Trần Phàm, xoay lưng nín thở rời đi.

Cô ta đi rồi, Trần Phàm mới vỗ vai Tần Nhiêu: “Thật sự đến thư viện học sao?”


Tần Nhiêu liếc mắt nhìn cậu ta một cái, ném trả điện thoại: “Cậu cũng có thể đi thư viện cùng tôi, như vậy tôi sẽ không cần chơi qua ải giúp cậu nữa.

Trần Phàm nghe ra ý khinh bỉ, than một tiếng rồi cười: “Thôi được rồi, sao tôi dám quấy rầy hai cậu được?”

Tần Nhiêu lười để ý đến cậu ta, lấy vở bài tập rồi mở ra, mới trang đầu tiên đã khiến anh ngơ ngẩn.

Quyển vở bài tập này là Chu Diệc Châu mang đến, tên của anh hẳn là do cô viết.

So với chữ của anh, chữ của cô nhỏ hơn, từng nét bút đều tròn trịa, ngay cả khoảng cách giữa các chữ cũng rất thích hợp.

Anh chuyển mắt tìm bóng dáng của Chu Diệc Châu, bởi anh không thường xuyên nhìn về phía đó nên phải băn khoăn vài lần mới tìm được người.

Một tay cô đang chống cằm, nghiêm túc ngồi tại chỗ làm bài, chẳng biết là đang ngẩn người hay gặp phải câu khó mà cô cứ dùng bút chọc vào má mình.

Hai má phình phình như một chú cá vàng nhỏ vậy.

Tần Nhiêu vừa nghĩ vậy vừa nhìn cô.

Đột nhiên Chu Diệc Châu quay đầu lại, ánh mắt chuẩn xác đối diện với Tần Nhiêu.

Thời khắc này anh như làm chuyện xấu bị bắt tại trận, trái tim vô cớ nhảy dựng lên, vội vàng nhìn sang nơi khác, làm như không có chuyện gì rồi cầm lấy cốc nước giả vờ uống.

Chu Diệc Châu nghĩ thầm, đúng là không có tiền đồ gì cả, sớm muộn gì cũng nằm gọn trong tay cô.

Nếu Chu Diệc Châu đã hạ quyết tâm thì không thể bị động mãi được, tạm dừng một lát chính là chuẩn bị sức để hành động.

Cuối tuần, Chu Diệc Châu cố ý để lại vài đề hơi khó, chuẩn bị đi hỏi Tần Nhiêu.

Còn cố ý làm phiền vào lúc hai người kia đến thư viện học bài.

Tần Nhiêu mới vừa giảng xong một đề cho Tưởng Hàm, cô ta đang cầm bút làm bài, đột nhiên điện thoại trong túi anh kêu lên một tiếng.

“Cậu không tắt chuông à?” Tưởng Hàm nhìn anh.

“Quên mất.” Anh lập tức lấy điện thoại ra, lại nhận được một tin nhắn.

Người gửi là Chu Diệc Châu, rất nhiều ngày không nói chuyện, câu cuối cùng vẫn là câu “ngày mai gặp” của anh.

Bây giờ lại có thêm hai dòng tin mới.


Châu Châu: [Tần Nhiêu, cậu có đang online không?]

Châu Châu: [Sao online mà hông rep tôi vậy?] [Đáng thương]

Chu Diệc Châu rất biết cách sử dụng sticker để biểu đạt cảm xúc hiện tại của bản thân, sau khi người nào đó đọc được, chuyển điện thoại sang chế độ im lặng rồi lập tức trả lời.

Q: [Tôi đây.

Làm sao vậy?]

Châu Châu: [Bĩu môi] [Còn tưởng cậu không thèm để ý đến tôi, làm tôi lo gần chết.]

Tần Nhiêu không biết gì sao cô lại phải lo lắng như vậy.

Q: [Không vậy đâu.]

Châu Châu: [Sẽ không không để ý đến tôi sao?]

Ừ, ý của anh chính là như vậy

Q: [Ừm.]

Chu Diệc Châu nghĩ thầm, nhắn nhiều thêm hai chữ thì chết à? Không sớm thì muộn cô cũng phải khiến anh liên tục spam tin nhắn cho mình.

Châu Châu: [Cậu có rảnh không? Tôi có vài đề Vật Lý không hiểu lắm nên muốn hỏi cậu nè.] [Chớp mắt đáng yêu]

Tưởng Hàm nghe thấy tiếng cười khẽ, quay đầu lại thấy Tần Nhiêu đang xem điện thoại thì ngờ vực hỏi:

“Cậu cười gì thế?”

“Không có gì.” Anh để điện thoại xuống.

Q: [Được chứ.]

Tưởng Hàm thở dài, biết vậy đã không đến thư viện, nơi này nói chuyện phải thật nhỏ, căn bản là chẳng nói được mấy câu.


Chu Diệc Châu không hề khách khí, gửi tới hai đề, giải xong lại chụp gửi cho anh xem.

Châu Châu: [Tui làm có đúng hông?]

Tần Nhiêu kiểm tra một lần, các bước giải đều đúng, cô còn giải nhanh hơn cả anh dự đoán.

Q: [Đúng.]

Châu Châu: [Ngất xỉu] [Ngất xỉu] [Ngất xỉu] [Ngất xỉu]

Cô gửi liên tiếp mấy cái sticker ngất xỉu khiến trong đầu Tần Nhiêu lại toàn là hình bóng cô.

Châu Châu: [Bây giờ Vật Lý càng ngày càng khó, đầu óc của tui không chứa nổi nữa rồi nè!!!] [Khóc lớn]

Đương nhiên Tần Nhiêu biết cô không khóc thật, lần này cũng biết phải trả lời thế nào.

Q: [Cậu giải đề rất nhanh.]

Châu Châu: [Còn không phải là do cậu dạy giỏi sao? Tần Nhiêu, cậu giỏi lắm luôn á!!!] [Ngưỡng mộ]

Nhưng anh không ngờ rằng khi viết ra câu này, Chu Diệc Châu đã xụ mặt thế nào.

Mấy đề này cô đều làm ngon ơ, giải không nhanh mới lạ đó!

Cách khen ngợi của Tưởng Hàm và Chu Diệc Châu không giống nhau, Chu Diệc Châu là truyền đạt sự ngưỡng mộ của bản thân, Tưởng Hàm lại thầm khâm phục trong lòng, cảm thấy anh đúng là quá thông minh.

Lần đầu tiên có người khen anh như Chu Diệc Châu, vì thế anh lại càng ấn tượng với cô hơn.

Q: [Còn đề nào không hiểu nữa không?]

Tần Nhiêu không biết phải trả lời thế nào, đành hỏi cô có còn khó hiểu chỗ nào không, nếu có thì tiếp tục dạy, còn nếu không còn thì có thể kết thúc tại đây.

Hôm nay Chu Diệc Châu làm kẻ quấy nhiễu, muốn thân xác anh bên cạnh Tưởng Hàm nhưng lòng lại phải nhớ về cô.

Châu Châu: [Tui hỏi xong rồi.]

Anh đang định gửi lại một chữ “Ừ”, thấy Chu Diệc Châu đang nhập nên lại xoá đi.

Châu Châu: [Cậu đang làm gì thế?] [Ăn kẹo]

Lời này cùng sticker kia đã chứng minh bây giờ Chu Diệc Châu đang rất chán.

Tần Nhiêu quay sang nhìn Tưởng Hàm, cô ta vẫn còn đang làm bài, vì vậy lại gõ chữ trả lời cô.

Q: [Đang ở thư viện.]


Châu Châu: [Cậu giỏi vậy mà vẫn đi thư viện sao?] [Tò mò]

Tần Nhiêu không biết nói dối, nhưng anh lại biết Chu Diệc Châu không thích Tưởng Hàm, nhất thời chẳng biết phải nói sao mới ổn.

Châu Châu: [Có phải tui đang làm phiền cậu hông?]

Q: [Không có.]

Châu Châu: [Thế sao cậu trả lời chậm vậy?] [Ngạo mạn]

Sticker ngạo mạn này mới là gương mặt thật của Chu Diệc Châu, chỉ mất một giây là Tần Nhiêu đã nhớ tới dáng vẻ này của cô khi nhìn anh, sau đó mới phát hiện ra vậy mà hai người lại đang tám chuyện với nhau.

Anh quyết định ăn ngay nói thật.

Q: [Ở thư viện giảng đề Vật Lý cho Tưởng Hàm.]

Đều là hỏi bài, Chu Diệc Châu cũng không thể vì vậy mà có phát ngôn quá khích, có vẻ như giận cá chém thớt vậy, không bình tĩnh lại còn khiến người ta chán ghét.

Châu Châu: [Nhiều người hỏi bài cậu thật đấy, hay là cậu thu học phí đi?]

Khi nói chuyện cô luôn mang lại cảm giác nhẹ nhàng cho đối phương, khoé miệng Tần Nhiêu lại cong lên, học theo tính hài hước của cô.

Q: [Miễn phí.]

Chu Diệc Châu cười ha ha: “Đúng là ngốc hết chỗ nói, bị bán đi chắc cũng chẳng biết.”

Châu Châu: [Vậy cậu dạy tiếp đi, không làm phiền hai người nữa.

Mai gặp nha!]

Hình như cô rất thích nói “ngày mai gặp” để thay cho từ “tạm biệt”, cho nên sẽ để lại một tia chờ mong cho người khác.

Sau khi ra khỏi thư viện, Tưởng Hàm chỉ vào phía ngược lại: “Tần Nhiêu, cậu đói chưa? Mình mời cậu ăn KFC.”

Tần Nhiêu lập tức từ chối: “Không được, tối nay tôi còn có việc.”

Cô ta gật đầu, cùng anh đi về phía nhà ga, ấp úng hỏi: “Vừa nãy trong thư viện cậu nhắn tin với ai vậy?”

Lúc Chu Diệc Châu hỏi thì Tần Nhiêu chọn nói thật, nhưng không hiểu sao đến lượt Tưởng Hàm hỏi, anh lại không biết mở miệng thế nào.

“Bạn học.” Dù sao vốn dĩ cũng là bạn học mà.

Tưởng Hàm không hỏi tới cùng, vốn dĩ cô ta chẳng phải người nôn nóng, đối với Tần Nhiêu, cô ta luôn chọn cách làm bạn để tới gần rồi cảm hoá anh, cũng không biết phải đến ngày nào mới có thể chọc thủng mối quan hệ mỏng manh như lớp giấy này nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui