Cái chết của Khánh cũng tác động đến rất nhiều người và làm họ thay đổi.
Bố Già sau khi biết về cái chết của Khánh thì cũng đã quyết định thú nhận thật sự với vợ về căn bệnh lãnh cảm giả của mình, vì anh sợ lỡ như mình không thể có dịp nói ra thì sao. Tối đó, về nhà anh ấp úng, khó nhọc nói ra hết với vợ về việc mình không phải mắc bệnh lãnh cảm, về việc tại sao thời gian qua anh không còn mặn nồng với việc chăn gối vợ chồng. Chị chăm chú lắng nghe và kiên nhẫn nghe anh giải thích hết mọi việc. Bố Già nói xong không dám nhìn vào mặt vợ để xem thái độ của chị ra sao, cho đến khi nghe thấy chị thở phào nhẹ nhõm nói:
- May quá, thì ra là vậy.
Bố Già ngạc nhiên liền ngước lên nhìn vợ:
- Sao lại may?
Vợ anh mới nhẹ nhàng giải thích:
- Sao giờ ông mới nói với tôi chuyện này, tôi thà chấp nhận ông là người vô tính còn đỡ hơn là lo sợ ông chán tôi. Thời gian này tôi cứ tưởng ông chán tôi rồi, có nhân tình ở ngoài nên mới giả vờ lãnh cảm để khỏi chung đụng với tôi. Ông có biết là tôi sợ lắm không, thêm mấy bà hàng xóm to nhỏ, rỉ tai về việc chồng các bả ngoại tình nữa càng làm tôi đoán già đoán non. Mỗi lần ông đi ra ngoài là tôi phải phái mấy đứa nhỏ theo theo dõi. Còn nghe các bà bạn mách nước, trên báo dạy cách giữ chồng như thế nào là tôi liền làm theo. Ông không thấy mấy bộ đồ ngủ tôi mua màu mè quá, không hợp với tuổi sao, tôi mắc cỡ muốn chết mà vẫn cố gắng mặc để kích thích ông.
Theo lời vợ nói, Bố Gìa phải gật đầu công nhận mấy ngày nay vợ anh mặc đồ rất mắc cười và không hợp với tuổi thật. Vợ anh nói tiếp:
- Ông coi, tôi với ông cũng già rồi, mấy đứa con chuẩn bị vào đại học hết rồi, còn ham hố gì nữa đâu, đáng lẽ ông phải nói sớm ra cho tôi chứ. Biết tốn bao nhiêu tiền vào tiền thuốc. Mai ở nhà bán hàng cho tôi để bù vào tiền thuốc nghe.
Bố Già nghe xong cảm thấy như trút được gánh nặng bao lâu nay, thấy cảm động và thương vợ quá, tự hứa sau này sẽ đối xử tốt hơn với vợ mình. Bố Già thấy mình thật may mắn.
Nam dự tính chuyển ra Hà Nội để làm việc và củng cố thêm nhiều hoạt động của diễn đàn ngoài khu vực phía Bắc. Anh giao lại phụ trách hoạt động miền Nam cho Công Chúa và Gió điều hành.
Mây và Núi tuy quen nhau đã lâu nhưng vẫn chưa dám tính tới chuyện kết hôn vì họ sợ rất nhiều chuyện, sợ kết hôn rồi liệu có thể sống lâu bền được với nhau, sợ gia đình hai bên sẽ chờ mong những đứa con của họ, sợ một kết cục hôn nhân như của Gió. Nhưng sau cái chết của Khánh, Mây và Núi nhận ra cái chết thật sự rất bất ngờ và ở rất gần quanh họ, nếu cứ mãi lo sợ như thế thì họ sẽ chẳng bao giờ dám hành động và mối quan hệ của họ sẽ cứ mãi dở dở ương ương như thế này. Hai người quyết định tổ chức đám cưới với nhau và cũng như Gió, cả hai sẽ nhận nuôi những đứa trẻ làm con của mình.
Quỷ Con cũng bớt yếu đuối và bớt tự so sánh với Công Chúa hơn trước, tính tình cởi mở hơn và ngày càng đẹp ra, mặc dù Công Chúa đã làm hết mọi cách và ngày ngày cầu nguyện cho cậu bé xấu bớt đi. Giờ Công Chúa chỉ còn cách rút gương ra soi nhiều hơn và thầm oán trách Quỷ Con.
Gió vẫn đi làm bình thường, cô mở lại tiệm hoa của mẹ mình trước đây, bán chủ yếu vào thứ bảy, chủ nhật cuối tuần. Còn những ngày thường thì có Quỷ Con và Công Chúa thay phiên nhau trông tiệm, Gió có trả lương, coi như là việc làm thêm cho hai bé sinh viên vậy. Khi mọi người hỏi Gió sao lại tiếp tục duy trì tiệm hoa thì Gió trả lời:
- Để nhớ tới mẹ. Để kiếm thêm thu nhập nuôi bé Sáng và để dành chỗ cho mẹ bé Sáng nếu có quay lại đây thì sẽ có một công việc để làm.
Ba mẹ Khánh cũng chuyển lên nhà cũ của Khánh để ở, khi Gió bế bé Sáng tới gặp ông bà nội. Hai người khóc rất nhiều và cũng dần dần không giận Gió nữa, khi Gió đi làm thì gửi cho ông bà nội chăm sóc bé Sáng, sau khi đi làm về thì đón về nhà. Bé Sáng nhận được rất nhiều sự yêu thương của mọi người.
Gió phát hiện ra dạo gần đây mèo Nhoi có vẻ buồn buồn hơn trước, vài lần mèo ta đang ngồi ngắm bươm bướm, thấy Công Chúa mặc đầm trắng tới thì vội chạy ra mừng, khi biết là Công Chúa thì tiu nghỉu, xụ mặt xuống, cắn Công Chúa một cái rồi nhảy lên cửa sổ ngồi ngắm cảnh vật tiếp. Gió nhớ tới một vài tấm hình hồi trước Nhoi đi ở trọ có mấy tấm chụp Nhoi đang nằm trong lòng một cô gái mặc đầm trắng nhưng không chụp mặt, Gió đoán Nhoi nhớ cô gái nuôi nó hơn nửa năm qua rồi, đúng là một con mèo có mới nới cũ mà. Sau vài ngày suy nghĩ, Gió tự an ủi là lông mèo thật ra cũng không tốt cho em bé sơ sinh nên cô tính sẽ mang Nhoi đi nhờ anh em anh đồng nghiệp tiếp tục nuôi dùm nữa, đợi mai mốt bé Sáng lớn hơn chút nữa thì cô mang mèo Nhoi về, vì cô cũng nghe anh đồng nghiệp hay nhắc là hai anh em anh ấy rất nhớ con mèo, thậm chí nhiều lần cô em gái anh ấy tính đến nhà Gió bắt trộm Nhoi về trước rồi báo cho Gió sau nhưng mà bị anh trai và cậu bạn thân cản lại, thôi thì coi như cô nuôi luân phiên với anh em anh đồng nghiệp vậy.
Chủ Nhật cô tới quán cà phê Mộc để bàn giao con mèo, nhân viên quán dẫn cô đến trước căn phòng treo đầy hoa lan ở giữa quán, bóng lưng quen thuộc của cô gái mặc đầm trắng vẫn ở đó như đang chờ ai, mèo Nhoi ở trong lồng thấy thế thì kêu lên meo meo, cô gái đó nghe tiếng Nhoi kêu vội quay lưng lại, đứng đối diện với Gió. Giờ thì Gió đã nhận ra, cô gái mặc đầm trắng cô hay thấy khi đi qua nơi này chính là người chủ thứ hai nuôi Nhoi. Đây là một cuộc gặp mặt rất thú vị đối với Gió.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...