Vô Tình Ghé Ngang Tim Em
Cả hai đã cùng thưởng thức xong bữa ăn sáng ngon lành của mình, Lạc Uyển uống một ngụm nước ép cuối cùng rồi thoả mãn nói:
"Công nhận là ngon thật đấy, nhưng em gắp cho chị nhiều quá nên no căng bụng rồi này"
Tĩnh Di vừa dọn bát dĩa, vừa nói:"Công sức em nấu đấy, nên chị phải ăn nhiều vào mới bù lại được chứ"
"Nhưng mà này, tại sao hôm nay lại thức sớm nấu đồ ăn sáng thế?"
Tĩnh Di thành thật trả lời:"Em cũng không có chủ đích dậy sớm đâu, nhưng không biết vì sao lại tỉnh giấc.
Em thấy còn sớm, với chị cũng ngủ ngồi, vả lại chân chị còn làm gối cho em nữa, em cũng được chăn mền đầy đủ còn chị thì không.
Cả thế ngủ cũng không được thoải mái"
"Thế nên em cảm thấy áy náy nên mới làm đồ ăn sáng cho chị à?"
Tĩnh Di đáp:"Cũng không hẳn là thế, em thấy chị chăm sóc cho em rất chu đáo nên em chỉ là đáp lại thôi"
Tĩnh Di vừa trò chuyện cùng Lạc Uyển vừa làm, rốt cuộc cũng dọn sạch sẽ căn bếp.
Vì vừa nãy bà chủ nhắn tin hôm nay tiệm bánh sẽ nghỉ một hôm nên cô thoải mái nằm dài trên sofa vừa ngân nga hát vừa lướt điện thoại, Lạc Uyển ngồi cạnh hỏi:
"Này chị thấy đến lúc này em nên đưa ra câu trả lời cho chị rồi đấy, dù sao ngày mai cũng là ngày cuối tuần rồi"
Tĩnh Di nghe vậy tắt điện thoại đặt xuống bàn rồi ngồi dậy, trả lời Lạc Uyển:"Em vẫn chưa nghĩ đến"
Lạc Uyển thở dài:"Em nhìn xem, chuyện tối hôm qua như em đã thấy rồi.
Em một thân một mình sống trong nhà trọ như vậy, nhỡ chuyện đấy lại xảy ra một lần nữa thì sao"
Nói đến đây Tĩnh Di cũng đã thấy hoảng, thật ra cô cũng có ý định sẽ đến sống chung với Lạc Uyển nhưng sợ cô thấy phiền:"Chị có thấy phiền nếu em chuyển đến không?"
Lạc Uyển gõ nhẹ trán cô mỉm cười:"Chị sẽ vui hơn nếu em chuyển đến đây, có lẽ em cũng sẽ thấy như vậy"
Lạc Uyển nói tiếp:"Hai chúng ta ai nấy cũng đều một thân một mình, nếu sống chung thì căn nhà cũng tràn ngập tiếng cười hơn, không còn cảm thấy yên lặng nữa.
Mỗi khi đi làm về đều có người để cùng trò chuyện, chia sẻ những chuyện khi đi làm chẳng phải sẽ vui hơn sao?"
Tĩnh Di im lặng vài phút, suy nghĩ thật kĩ xong đưa ra quyết định, cô đáp:"Em nghe như vậy đã có quyết định rồi"
Lạc Uyển xích lại gần ơn, chú ý lắng nghe:"Em nói đi chị đang nghe đây"
"Em sẽ đến sống cùng với chị"
Nói đến đây Lạc Uyển vui mừng, Tĩnh Di cũng nở một nụ cười tươi trên môi nói tiếp:"Sẽ thật vui nếu chúng ta sống chung trong một căn nhà chị nhỉ?"
"Um, vậy là từ nay căn nhà này đã không còn trống trải nữa rồi"
Tĩnh Di vui vẻ nói:"Vậy là từ nay em sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa, vì đã có chị bầu bạn rồi"
Lạc Uyển bỗng không nói gì, chạy lại bàn máy tính gõ cộc cộc vài cái rồi vọng lên:"Hôm nay chị được thay ca rồi nên sẽ rảnh cả ngày đấy"
"Hay là tranh thủ ngày hôm nay chị và em đang rảnh, chị giúp em dọn đồ qua đây luôn nhé"
Tĩnh Di mỉm cười gật đầu đồng ý.
Hai người con gái như này cũng không thể làm được nhiều việc nặng, nên Lạc Uyển thuê hẳn xe chuyên chở đồ, để vận chuyển đồ đạc của Tĩnh Di về.
Cô chở Tĩnh Di đến nhà của mình, rồi nhanh chóng thu dọn những vật dụng cần thiết.
Thật ra thì cũng không nhiều lắm, chủ yếu những đồ ở đây là đồ của căn phòng trọ này.
Chỉ vận chuyển tủ sách cũng như quần áo và dụng cụ làm bếp của Tĩnh Di thôi.
...
"Các anh vận chuyển đồ giùm em ở căn phòng này nhé"
Căn phòng kế bên Lạc Uyển là căn phòng trống, lúc trước cô định làm thành phòng sách cho riêng mình nhưng vì chưa có thời gian làm.
Bây giờ căn phòng này sẽ trở thành phòng của Tĩnh Di
Các anh bên vận chuyển đã để đồ đạc xong xuôi, nhận thù lao của mình rồi trở về
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...