Về đến nhà Lạc Uyển, Tĩnh Di đã thấy tâm trạng mình đỡ hơn một chút.
Cô lại gần phía ghế sofa ngồi xuống, còn Lạc Uyển tranh thủ dắt xe vào nhà và khoá cửa cẩn thận.
Nhìn qua thấy Tĩnh Di khép nép ngồi trên ghế sofa, dáng người bé nhỏ đó làm cô không kiềm lòng được mà đến bên cạnh ghì chặt Tĩnh Di vào lòng mình.
Tĩnh Di thấy vậy có chút ngạc nhiên nhưng cũng ôm đáp trả, có lẽ thứ duy nhất khiến cô có thể bớt lo sợ đó chính là sự an ủi của Lạc Uyển.
Lạc Uyển khẽ vỗ lấy vai cô, rồi đi xuống lấy nước cho cô uống.
Nhìn bờ vai khẽ run lên của cô, Lạc Uyển nhẹ nhàng xoa đầu Tĩnh Di hỏi:
"Em bây giờ cảm thấy như thế nào rồi?"
Tĩnh Di ngập ngừng trả lời:"Có chị ở bên cạnh thì đã ổn hơn rất nhiều rồi"
Lạc Uyển thờ phào, mỉm cười nói:"Có chị ở đây rồi em yên tâm, mai em còn phải đi làm nữa, lên ngủ thôi nào"
Lạc Uyển dẫn Tĩnh Di lên phòng mình, rồi đóng cửa lại.
Cô lại gần tủ lấy thêm gối và mền định trải dưới sàn để cô nằm ngủ, chợt Tĩnh Di nắm tay cô lại mắt nhìn xuống dưới nói:
"Chị có thể ngủ cùng với em được không?"
Lạc Uyển thu mền gối lại, khẽ xoa đầu cô:
"Thật ra chị cũng định như vậy, nhưng sợ em ngại nên không dám"
Nói rồi cô để mền gối lên trên giường, nằm cạnh Tĩnh Di.
Di chuyển trên giường cho thoải mái rồi quay sang nhìn Tĩnh Di nói:
"Hãy ngủ thật ngon em nhé"
Đến tầm 2h sáng, Tĩnh Di giật mình tỉnh giấc, cô loay hoay trên giường cố gắng chợp mắt nhưng vẫn không tài nào ngủ được, nhìn sang Lạc Uyển nằm cạnh bên đã say giấc, cô sợ mình sẽ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Lạc Uyển, nên đã rón rén rời khỏi giường.
Cô lấy điện thoại của mình rọi đèn pin đi xuống dưới nhà, không biết bản thân đang muốn làm gì nữa.
Cô xuống nhà bếp mở tủ lạnh ra thì thấy còn một cái bánh, liền ra phòng khách mở đèn lên và thưởng thức.
Tưởng chừng như mình đã rất nhỏ nhẹ, nhưng không.
Cô đã đánh thức Lạc Uyển, Lạc Uyển bước xuống cầu thang, dụi hai mắt rồi lại gần hỏi:
"Em làm gì giờ này thế?"
Tĩnh Di vẫn còn nhai bánh trong miệng, đưa đôi mắt trong veo của mình lên nhìn Lạc Uyển đáp:"Em giật mình không thể ngủ lại được, chẳng biết làm gì nên đã xuống lục tủ lạnh và thấy cái bánh.
Em xin lỗi vì đã đánh thức chị"
Lạc Uyển không trách mắng cô mà ngược lại còn cười khẽ, lấy tay quẹt nhẹ lên cái mũi bé xinh của cô rồi khẽ lau vụn bánh trên môi cô:
"Cứ như con mèo ăn vụng vậy"
Tĩnh Di vui vẻ ăn hết cái bánh trên tay của mình, rồi uống một ngụm nước.
Cô tỏ vẻ hài lòng rồi kéo tay Lạc Uyển nói:
"Bây giờ chúng ta có thể đi ngủ này"
Lạc Uyển lắc đầu:"Chị đã bị em làm cho tỉnh giấc luôn rồi, không thể ngủ được nữa"
Tĩnh Di như nghĩ ra một điều gì đó, liền vui mừng nói:"Em cũng không ngủ được, nhưng em có ý kiến này hay lắm"
Lạc Uyển khó hiểu, hỏi:"Em nói đi"
"Chúng ta thức xem phim hành động đi được không?"
Lạc Uyển nhìn đồng hồ, do sự:"Bây giờ đã gần 3h rồi, sáng mai em còn phải đi làm sớm nữa đấy"
Tĩnh Di lay lay tay Lạc Uyển, nài nỉ:"Nhưng em không thể ngủ lại được mà, chẳng phải chị cũng như thế sao?"
Lạc Uyển bị sự đáng yêu của Tĩnh Di làm cho lay động, cuối cùng cô cũng phải đồng ý:"Chỉ lần này thôi đấy"
Tĩnh Di dường như đã quên bẵng chuyện làm mình lo sợ khi nãy, cô vui mừng kéo tay Lạc Uyển lại ghế sofa, bật tivi lên và tắt hết cả đèn, lại còn nhún nhún trên ghế sofa thoải mái nói:
"Em thật sự rất thích cảm giác này"
Lạc Uyển nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, trong lòng nhẹ nhõm đi hẳn và hưởng ứng niềm vui cùng cô.
Nãy giờ cả hai cùng ngồi lựa bộ phim để xem cùng nhau, cuối cùng Tĩnh Di cũng chọn được bộ ưng ý để xem.
Không chỉ như thế mà cô còn bảo Lạc Uyển ngồi đợi mình một chút, loay hoay dưới bếp một lúc thì cô bưng lên hai lon nước ngọt và cá nướng khô
Cô đặt chúng lên bàn, quét mũi nói:"Coi phim mà thiếu chúng là mất đi một nửa sự hấp dẫn rồi"
Tĩnh Di chỉ ham vui được chốc lát, chưa đến nửa bộ phim thì cô đã gục trên sofa.
Lạc Uyển thấy vậy phì cười, tắt tivi và nhẹ nhàng bế cô lên phòng ngủ.
Cô đắp chăn cho Tĩnh Di cẩn thận, rồi cũnh đánh một giấc đến sáng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...