Vô Tình Ghé Ngang Tim Em
Về đến nhà, cô nhìn thấy bộ dạng uể oải của Tĩnh Di nên dựng xe ngay ngắn rồi nhanh chóng mở cửa cho Tĩnh Di.
Vì đã xem Lạc Uyển như một người thân của mình nên cô không còn ngại như trước nữa, vừa vào được trong nhà cô nằm nhoài ra ghế sofa vẻ mệt mỏi than vãn:
"Hôm nay em làm không kịp thở luôn ấy ạ, mệt chết đi được"
Lạc Uyển nghe vậy đi đến gần bên sofa nói:"Nằm nay đợi một chút chị đi làm thức ăn cho nhé"
Tĩnh Di mệt mỏi gật đầu rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi trên chiếc sofa êm ái, Lạc Uyển nhìn Tĩnh Di vừa xót lại vừa buồn cười đến nỗi áo khoác, túi xách cũng không thèm lấy xuống.
Thấy Tĩnh Di đổ mồ hôi rất nhiều, cô mở quạt hết cỡ rồi đi đến gần nhắc nhở:
"Cởi áo khoác và túi xách ra sẽ khiến em mát mẻ hơn"
Cô ngồi dậy dụi mắt nhưng mắt vẫn nhắm nghiền lại, nãy giờ nằm trên sofa lăn lộn, đầu tóc cô cũng trở nên bù xù, tay vẫn không buồn kéo phéc-mơ-tuya của áo khoác xuống.
Xem ra cô cần phải ra tay rồi, Lạc Uyển cầm lấy khoá phéc-mơ-tuya kéo xuống còn Tĩnh Di vẫn còn mơ màng chưa biết chuyện gì xảy ra.
Đến khi Lạc Uyển kéo ra gần xong thì Tĩnh Di mới hoàn hồn, cầm tay Lạc Uyển lại, tròn xoe mắt nói:
"Chị..chị để em tự làm"
Lạc Uyển vẫn còn quỳ gối bên ghế sofa, tay vẫn cố tình trêu chọc Tĩnh Di nói:
"Em như vậy là đang muốn nhờ chị làm hộ sao?"
Tĩnh Di giật nảy mình cầm chặt tay Lạc Uyển lại nói:"Em tự mình làm được"
Lạc Uyển thôi trêu chọc Tĩnh Di, đứng dậy cầm lấy áo khoác và túi xách của cô vừa cởi ra xong đi lại treo ngay ngắn.
Tĩnh Di thì tiếp tục nằm xuống sofa nhắm nghiền mắt lại, còn Lạc Uyển thì ra phía sau bếp chế biến thức ăn.
Cô thao tác nhẹ nhàng tránh gây ra tiếng động ảnh hưởng đến Tĩnh Di.
Lục đục ở dưới bếp một hồi thì đồ ăn cũng đã được chế biến xong, cô dọn ra bàn xong xuôi rồi đi ra phòng khách xem thử Tĩnh Di như thế nào.
Nhìn thấy Tĩnh Di đã mở mắt nhưng đang băn khoăn điều gì đó cô đến gần Tĩnh Di hơn hỏi:
"Sao em không nghỉ ngơi thêm"
Tĩnh Di nghe Lạc Uyển gọi giật mình dẹp ngay suy nghĩ trong đầu mình trả lời:"Em nghe mùi thơm của thức ăn, không thể nghỉ ngơi được nữa"
Lạc Uyển cười xoà:"Đi xuống rửa mặt cho tỉnh táo đi rồi chúng ta cùng ăn trưa, ăn xong vẫn còn dư thời gian em cứ ở lại nhà chị nghỉ ngơi"
Tĩnh Di gật đầu đứng dậy cùng Lạc Uyển đi xuống phía sau bếp, Lạc Uyển thì ngồi vào bàn ăn trước còn cô thì vào nhà wc chỉnh chu bản thân.
Rất nhanh sau đó, cô đi ra ngồi vào chiếc ghế đối diện Lạc Uyển nhìn bàn thức ăn một lúc không ngừng nuốt nước bọt, Lạc Uyển thấy vậy trong lòng cười thầm nói:
"Em ăn cơm đi, đừng khách sáo"
Tĩnh Di láo liên nhìn bàn thức ăn nhanh nhảu đáp:"Thế thì em không khách sáo đâu ạ"
Vừa dứt câu thì cô liên tục không ngừng cho thức ăn vào miệng, vừa nhai vừa tấm tắc khen ngon.
Lạc Uyển sợ cô sẽ mắc nghẹn nên đã chuẩn bị sẵn ly nước ép kế bên, đồ ăn hôm nay rất đạm bạc và giàu dinh dưỡng nên Tĩnh Di ăn nhiều lại càng tốt, cô cũng không ngừng gắp thức ăn vào chén của Tĩnh Di.
Tĩnh Di gật gật cảm ơn rồi cũng không quên gắp lại thức ăn cho Lạc Uyển, cả hai cùng ăn trưa cho đến khi đồ ăn trên bàn cạn sạch.
Tĩnh Di cùng Lạc Uyển dọn rửa xong gọn gàng rồi cả hai cùng lên ghế sofa ngồi.
Tĩnh Di tựa đầu ra phía sau ôm bụng vẻ thoả mãn nói:
"Chị nấu thức ăn chưa bao giờ làm em thất vọng, rất hợp khẩu vị là đằng khác"
Lạc Uyển nhìn vẻ mặt thoả mãn của Tĩnh Di vui vẻ nói:"Em thấy ngon là chị vui rồi, nếu thích chị có thể đến nhà nấu đồ ăn cho em thường xuyên"
Tĩnh Di gật gù nhưng nghĩ lại nói:"Thế thì không được đâu ạ, phiền chị rồi.
Nhà em và chị cách nhau cũng mấy con phố, không gần đâu ạ"
"Hmm...!hay là em dọn qua sống cùng chị đi?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...