Vô Tình Ghé Ngang Tim Em
"Thật ạ?"- cô tròn xoe mắt nhìn Lạc Uyển nói
"Chị có bao giờ lừa em đâu"
"Thế thì em tin ạ"
Nói rồi cô quay trở lại làm công việc của mình Tĩnh Di thì vẫn ngồi đấy đưa mắt nhìn cô.
Để mà nói thì đúng là Lạc Uyển hơn cô thật, tài sắc vẹn toàn không có điểm nào để chê.
Chắc hẳn là có rất nhiều chàng trai đeo bám
Sau một lúc chăm chú nhìn Lạc Uyển làm việc thì có một người đàn ông đến ngồi cạnh cô, anh ta ngỏ lời
"Cho phép anh mời em một ly được không?"
Cô lúng túng không biết nên trả lời như thế nào cho phải phép.
Lạc Uyển đang làm dở công việc thấy Tĩnh Di khó xử nên đi tới gần giải vây
"Cô gái này không biết uống rượu, tôi có thể mời anh một ly được không?"
Anh ta chuyển ánh mắt sang nhìn Lạc Uyển tỏ vẻ khó chịu, chắc hẳn là Lạc Uyển đã làm lỡ công việc của anh ta
Anh phản bác:"Không biết uống rượu thì vào đây để làm gì?"
Chưa gì đã thấy cách hắn ta hành xử rất thô lỗ, ăn nói cọc cằn như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Nhưng cô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh trả lời
"Thưa tiên sinh, chẳng lẽ vào đây bắt buộc ai cũng phải biết uống rượu hết sao?"
Vẻ cao cao tại thượng của cô khiến mặt hắn đỏ như quả cà chua chín, nếu như cô không phải là phụ nữ thì chắc chắn đã bị hắn đá bay từ lâu rồi
"Ông chủ thuê cô vào đây để ngáng đường khách hàng sao?"
Tĩnh Di thấy tình hình khá căng thẳng nên đã lên tiếng tiếp lời:"Vâng thưa tiên sinh, thật sự tôi không biết uống rượu.
Vào đây chỉ để học hỏi người bạn của tôi"
Nghe cô nói vậy anh ta ôm bực tức mà cầm ly rượu về, ánh mắt vẫn còn dán trên người Lạc Uyển.
Con nhỏ này cũng thật manh rãnh!
Xong Lạc Uyển đến gần Tĩnh Di hơn dặn dò cô:"Nếu em không thể tiếp rượu thì cứ thẳng thắn từ chối, chẳng ai ép được em cả"
Tĩnh Di nhìn cô gật đầu cười, cái cô gái này cũng thật mạnh mẽ a! Lại còn biết nói những câu dồn người khác vào đường cùng.
Quả là một cô gái có sức hút
Mới đó mà đã 11h rồi, Lạc Uyển ngước nhìn đồng hồ rồi nói.
Nhiều người đến xin việc nên ca sau có sẽ có người thay ca, lau dọn chỗ làm việc của mình rồi sắp xếp đồ nghề của mình.
Đi đến gần Tĩnh Di đang ngồi chán nản kia cô nói
"Sao nào em có muốn đi về không?"
Tĩnh Di bật dậy vui vẻ nói:"Muốn ạ"
Nói rồi cô kéo tay Tĩnh Di ra khỏi quán Bar, vì không muốn xảy ra chuyện gì nữa nên cô nhanh chóng bước đi thật nhanh ra ngoài.
Rồi lên xe chở Tĩnh Di về nhà
Trên đường đi, cô nhìn Tĩnh Di qua gương chiếu hậu rồi nói:
"Lần sau nếu có vào quán Bar em không được mặt những bộ đồ như thế này?"
Tĩnh Di ngỡ ngàng nhìn cô nói:"Tại sao ạ? chẳng phải chị nói đẹp sao?"
"Đúng là đẹp thật nhưng váy của em khá ngắn, ăn mặc thì lại để lộ ra con người thật của em chắc chắn sẽ có nhiều tên thừa cơ hội mà tiếp cận"
Cô vẫn không hiểu ý của Lạc Uyển là như thế nào, nên mạnh dạn hỏi lại một lần nữa:"Em chưa hiểu lắm"
"Tóm lại là lần sau em nên mặc quần dài, đồ thì nên cá tính một chút"
Lạc Uyển không nói gì nữa mà tập trung lái xe.
Tĩnh Di vẫn không hiểu ra ý của Lạc Uyển nhưng cũng không muố hỏi lại, chỉ cần biết được trọng tâm của câu nói là được
....
Vừa đến nhà Tĩnh Di, Lạc Uyển chào tạm biệt định đi về.
Nhưng Tĩnh Di đã gọi lại và đến gần nói:"Chị có thể ngồi đây thêm chút được không?"
Cô bước xuống dựng xe rồi cởi nón bảo hiểm ra đi đến cạnh Tĩnh Di ngồi xuống:"Em sao thế?"
"Em chỉ là cảm thấy có chút cô đơn"
"Vậy thì chị sẽ ngồi đây với em"
Hai người ngồi trò chuyện phiếm đến khuya, lúc thăng lúc trầm nhưng vẫn cuốn hút vào cuộc trò chuyện.
Mãi cho đến khi nhìn thấy Tĩnh Di có dấu hiệu mệt mỏi, cô mới lên tiếng nhỏ nhẹ:
"Bây giờ cũng đã trễ lắm rồi em vào trong ngủ đi"
Cô gật đầu chào tạm biệt Lạc Uyển rồi lê chân bước vào trong.
Lạc Uyển thấy cô đã khoá cửa cẩn thận nên yên tâm đi về, hôm nay quả thật là một ngày mệt mỏi với cô nhưng lại tràn đầy niềm vui...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...